Thành phố Tân Hải đèn đuốc sáng choang, người đi bộ ồn ào náo nhiệt.
Lúc này một thiếu niên säc mặt trắng bệch, gầy trơ xương. đi chân trần lảo đảo bước đi trên phố, như đang say rượu.
Mọi người xung quanh đều nhìn anh quần áo xốc xếch, cả người đầy mùi rượu không khác gì kẻ điên bằng ánh mắt khinh bỉ.
Thiếu niên hít sâu bầu không khí hơi nóng rực lại vẩn đục, đôi mắt mơ màng nhìn hai tay đang khế run lên của mình.
“Đây là đâu? Chẳng phải mình đang canh giữ lò Hồng Mông Thái Hư trong cung Huyền Vũ hay sao? Tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đây?”
Anh cố gảng nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc nãy khi anh đang định lợi dụng Hồng Mông Thái Hư điều chế đan dược để vận hành sáu Đại Chu Thiên. Không ngờ Hiên Viên Đế Hỏa trong lò chảy ra ngoài, Đế Hỏa nóng rực đã tách rời thân xác của anh, chỉ có một tia thần thức là rơi vào trong cơ thể của thiếu niên tên là Tô Vũ này.
*Ý trời, đúng là ý trời. Đường đường là Tiên Hạc Đế Tôn một trăm nghìn năm của Thần Vực Tông Quỷ Y Môn, không ngờ chỉ vì nhất thời sơ sẩy mà rơi xuống kết cục này. Đại kiếp nạn này đúng là ý trời mà.”
Trong ký ức, thiếu niên tên là Tô Vũ này đã uống say ở trong quán bar, rồi ngộ độc rượu chết trong phòng bao.
“Bỏ đi, bỏ đi, cùng lắm là làm lại từ đầt
“Tô Thiếu Uy, anh đi đi! Tôi nhìn thấy anh là cảm thấy buồn nôn, sau này đừng để tôi nhìn thấy anh, bằng không tôi sẽ chết cho anh xem.”
“Hì hì! Anh nói này, em cũng thật là, nhớ đến thăng em trai vô tích sự kia của anh làm gì? Hẳn là phương diện đó hoàn toàn không thỏa mãn được em đúng không? Anh cảm thấy em hiu quạnh khó nhịn, nên mới tốt bụng đến đây với em. Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ yêu thương em”
Tinh thần và thân xác của Tô Vũ đang ở trong giai đoạn trùng khớp cực kỳ không ổn định, cho nên ánh mắt mơ màng, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ. Nhưng lại dựa theo bản năng đi tới trước nhà của mình.
Lúc này ở cửa một đôi nam nữ đang tranh cãi gì đó, hình như người đàn ông kia định xông vào nhà, nhưng người phụ nữ kia lại nắm chặt khung cửa không cho vào.
Cô gái đang đứng trong nhà cố gắng muốn đóng cửa lại đẹp đến nỗi khiến người ta rung động. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Tô Vũ, biểu cảm trên mặt lại giống y như tảng băng trong mùa đông giá rét, lạnh lùng đến thế. Đây là Mã Hiểu Lộ - vợ anh.
Nhưng Tô Vũ biết, giữa bọn họ chẳng hề có tình cảm. Mã Hiểu Lộ chỉ là vật hi sinh để nhà họ Mã nhận được mối làm ăn qua lại với nhà họ Tô mà thôi.
Lúc này vết bầm kinh khủng trên cánh tay của cô là do hôm qua khi Tô Vũ gây ra, khi anh giật tiền từ trong tay cô.
Bởi vì Tô Vũ vốn là con riêng, cộng thêm từ nhỏ tỉnh thần hơi có vấn đề, chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng, Về cơ bản đã bị gia tộc hoàn toàn vứt bỏ. Có thể cho anh cưới một cô vợ xinh đẹp thế này, cũng để cho nhà họ Tô có mặt mũi hơn.
Người đàn ông đang đứng ngoài cửa có ngoại hình khá giống Tô Vũ, tên là Tô Thiếu Uy, là người nối nghiệp tương lai của nhà họ Tô đã được công nhận, được gia tộc gửi gắm hy vọng.
Anh ta đã thèm thuồng Mã Hiểu Lộ từ lâu, dăm ba hôm lại đến đây “xông đất”. Mà Tô Vũ nhu nhược, xưa nay không dám nói một câu nên Tô Thiếu Uy mới trằng trợn đến thế.
Thấy Tô Vũ trở về, hai người gần như cùng sửng sốt, rồi nhìn lên người Tô Vũ.
“Hừ! Tên vô dụng còn biết đường quay về à? Tao còn tưởng mày đã chết ở bên ngoài rồi chứ?” Tô Thiếu Uy hừ lạnh, khinh bỉ nói lời mỉa mai.
Tô Vũ thong thả đi tới chẳng nói gì cả, mà chỉ quay đầu lạnh lùng lườm Tô Thiếu Uy. Khi ánh mắt của hai người giao nhau đã khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ, không ngờ Tô Vũ lại không né tránh.
Trái lại ánh sáng phóng ra từ trong mắt Tô Vũ kiêu ngạo. đến nỗi khiến Tô Thiếu Uy cảm thấy toàn thân hơi mất tự nhiên.
Anh ta chưa từng nhìn thấy tia sáng này trong mắt Tô Vũ. Ánh mắt này đã mang đến cho Tô Thiếu Uy cảm giác nhỏ bé yếu ớt giống như giun dế khi đứng trước mặt anh.
Tất nhiên Tô Thiếu Uy không hề hay biết, giờ phút này người đang đứng trước mặt anh ta lại không phải là Tô Vũ trước kia, mà là chưởng môn của Thần Vực Tông Quỷ Y Môn đã độ kiếp thành tiên một trăm nghìn năm, được gọi là “Tiên Hạc Đế Tôn”, có thể nói là “Tiên Hạc chớp mắt, Diêm Vương cũng sầu muộn”.
Đứng trước người như vậy, quả thật Tô Thiếu Uy nhỏ bé không khác gì giun dế, thậm chí còn không được xem là giun dế, mà chỉ là một hạt bụi lơ lửng trong vũ trụ mà thôi.
“Tên vô tích sự nhà mày gan to rồi nhỉ? Trừng gì mà trừng?” Một lúc sau, Tô Thiếu Uy mới phản ứng lại. Trong quá trình nhìn vào mắt Tô Vũ, dường như anh ta không khỏi cảm thấy mình đã rơi xuống thế hạ phong, nên hơi hoang mang hỏi.
Tô Vũ lắc đầu, vốn định vung tay hất bay tên chướng mắt này lên chín tầng mây, nhưng vừa mới giơ tay lên thì chợt nhận ra bây giờ mình chẳng hề có pháp lực, mà chỉ là một người phàm bình thường mà thôi.
“Cút! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa” Tô Vũ không muốn nhìn Tô Thiếu Uy thêm nữa nên lạnh nhạt nói.
Mà lúc Tô Vũ nói ra câu này, Mã Hiểu Lộ cũng ngạc nhiên, ngón tay thon dài che miệng lại.
Cô cảm thấy cực kỳ khó tin, không ngờ câu này có thể thốt ra từ trong miệng Tô Vũ. Người nhu nhược như anh làm sao dám nói ra câu này khi đứng trước mặt Tô Thiếu Uy cơ chứ?
“Mày nói gì cơ?” Tô Thiếu Uy hơi thẹn quá hóa giận, đã xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Anh ta không hiểu, trước đây Tô Vũ nhìn thấy anh ta như chuột nhìn thấy mèo. Có phải hôm nay anh đã ăn phải gan hùm mật gấu, nên mới dám ăn nói như vậy hay không?
“Tôi nói đây là nhà tôi, bảo anh cút đi. Nhớ kỹ lần sau tôi mà gặp lại anh thì anh sẽ là một người chết." Dứt lời, Tô Vũ đã ngẩng đầu mặt không cảm xúc nhìn Mã Hiểu Lộ.
Dường như cô hơi sợ sệt, đã nhường đường cho Tô Vũ, để anh đi vào nhà.
Thái độ không sợ sệt của Tô Vũ lại khiến Tô Thiếu Uy ngạc nhiên, đang định vươn tay đẩy cửa xông vào nhà để đánh anh một trận thì nhân lúc anh ta không chú ý cánh cửa đã đóng sầm lại.
“Rầm!”
Tô Thiếu Uy đá mạnh vào cánh cửa, đứng ở cửa gào lên: “Tô Vũ, mày cút ra đây cho ông.”
Có điều anh ta gọi vài tiếng mà người trong nhà hoàn toàn không có phản ứng gì. Tô Thiếu Uy lại đá mấy cái vào cánh cửa. Nếu không nể mặt Tô Vũ vẫn là người nhà họ Tô, anh ta không biết phải giải thích thế nào với người trong nhà thì chắc chăn bây giờ Tô Thiếu Uy đã nghĩ mọi cách để phá cửa xông vào rồi.
“Phi! Tên rùa rụt cổ vô tích sự nhà mày” Tô Thiếu Uy giận dữ mắng nhiếc về phía cửa sắt, rồi xoay người rời khỏi nơi này.
Tô Thiếu Uy thầm nghĩ: Mày ngon lắm sao. Tao muốn trừng trị mày thì có đủ mọi cách, chỉ cần tao quay về kể lại những chuyện mà mày đã làm ở bên ngoài kia cho cha nghe, nói mày đã nợ tiền ở bên ngoài, muốn thế chấp nhà cửa, đến lúc đó chắc chăn ngôi nhà này sẽ bị tịch thu. Mày cứ đợi mà ngủ ngoài đường đi.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Tô Thiếu Uy, Mã Hiểu Lộ thở dài một hơi như đã tiễn được một vị ôn thần. May mà lúc nãy Tô Vũ đã kịp thời quay về, bằng không cô cũng không biết sẽ có hậu quả gì.
Lúc Mã Hiểu Lộ quay đầu lại, Tô Vũ đã đi vào phòng ngủ của mình, đóng chặt cửa lại.
Tô Vũ đang ngồi trên giường, trong lòng thầm nhớ lại, cô gái đang ở bên ngoài là vợ anh, nhưng cuộc hôn nhân này chỉ †ồn tại trên danh nghĩa, hoàn toàn không phải là vợ chồng thực thụ.
Tô Vũ từng năm lần bảy lượt muốn c**ng hi3p Mã Hiểu Lộ, nhưng đến cuối cùng vẫn không thành công. Hơn nữa anh còn thường xuyên đánh đập Mã Hiểu Lộ, bây giờ nhìn lại vừa thấy đau lòng cho đối phương, đồng thời cũng dằn vặt bản thân.
Tô Vũ không mong rằng việc tu hành của mình bị tình cảm phàm tục ở cõi trần quấy nhiễu, mà cuộc hôn nhân này cũng không cần thiết phải tiếp tục, do đó anh sẽ tìm một lúc nào đó để ly hôn. Đây cũng là nguyện vọng từ trước đến giờ của Mã Hiểu Lộ.
Tô Vũ thở dài thườn thượt. Nhiệm vụ cấp bách lúc này là ổn định thần nguyên của mình. Nếu tia thần thức còn sót lại này tiếp tục rời khỏi thân xác này thì anh sẽ tan thành mây khói.
Mã Hiểu Lộ đang đứng trong phòng khách, lúc nghe thấy tiếng Tô Vũ đóng cửa mới hoàn hồn lại. Có một khoảnh khắc, giác quan thứ sáu của con gái đã giúp cô cảm nhận được Tô Vũ này có điểm bất thường.
Nếu là Tô Vũ trước kia, chắc chắn chuyện đầu tiên sau khi quay về là đòi tiền, tất nhiên Mã Hiểu Lộ sẽ không ngoan ngoãn đưa tiền cho anh.
Tiếp theo là tiếng cãi vã kịch liệt của hai người. Sau vài ngày giày vò, Tô Vũ sẽ thẹn quá hóa giận, bắt đầu đập phá đồ đạc, cuối cùng đánh đập tàn nhẫn cưỡng ép giật tiền từ tay Mã Hiểu Lộ, tiếp tục cuộc sống ăn chơi đàng đi3m của anh.
Nhưng lần này lại khác, không có tiếng cãi vã ầm ï, trái lại còn bất ngờ quát măng Tô Thiếu Uy. Trong ký ức của Mã Hiểu Lộ, e rằng có năm mơ Tô Vũ cũng không dám làm chuyện này.
Trong lúc Mã Hiểu Lộ cho rằng Tô Vũ đã thật sự thay đổi thì mùi rượu còn sót lại trong phòng khách đã nhắc nhở cô, có lẽ người này hoàn toàn không thay đổi, mà những lời ban nãy chỉ là do say rượu nên to gan hơn mà thôi.
Trong phòng, Tô Vũ đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt khẽ nhắm lại bắt đầu điều chỉnh hơi thở.
“Làm lại từ đầu. Không biết lần này phải mất bao lâu, trước đó đã đi khá nhiều đường vòng lãng phí không ít thời gian. Lần này chắc hẳn. là một sự lựa chọn không tồi.”