Truyền Nhân Thần Y

Chương 1030: C1030: Nước tiểu hơi đỏ



Lúc này, Tiêu Tuyết Ny lấy giấy bút ghi chép nghiêm túc, có thể nói bây giờ đối mặt với bệnh của Mạnh Đông Dương, Tiêu Tuyết Ny còn nghiêm túc hơn anh ta.

Bởi đây tính là bệnh nhân đầu tiên mà Tiêu Tuyết Ny khám độc lập sau khi bái Tô Vũ làm sư phụ, cô ấy không mong lần đầu tiên đã thất bại.

"Hỏi cậu một câu hơi riêng tư một chút, dạo này phân của cậu màu gì, có thể nói cho tôi biết không?" Tiêu Tuyết Ny hơi ngượng ngùng hỏi.

"Nước tiểu hơi đỏ, rồi phân hơi trắng." Mạnh Đông Dương đáp lại đơn giản.

"Bụng dưới thường xuyên cảm thấy đau nhói, cứ như bị kim châm đúng không?" Ghi chép xong, Tiêu Tuyết Ny suy đoán nói.

Mạnh Đông Dương liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy đấy."


Nghe Tiêu Tuyết Ny nói ra triệu chứng bệnh của mình, Mạnh Đông Dương tỏ ra hơi phấn khích, bởi đây chẳng phải đang nói Tiêu Tuyết Ny có cách chữa sao?

Qua tìm hiểu đơn giản, Tiêu Tuyết Ny đã xác định cơ bản, bây giờ Mạnh Đông Dương gần như tính là bị thi độc xâm nhập cơ thể khoảng một tháng. Mặc kệ tình hình phát triển thì cuối cùng sẽ là toàn thân bắt đầu hoại tử chảy mủ, tứ chi cứng đờ dẫn đến liệt giường, sau đó không lâu thứ chờ đợi chính là cái chết.

"Tình hình của cậu, tôi đã hiểu sơ qua rồi. Nhưng lời khó nghe tôi phải nói trước, tôi không có mười phần nắm chắc có thể chữa khỏi, chúng ta thử ba ngày trước, nếu tình hình không thể chuyển biến tốt, cậu vẫn nên đi tìm sư phụ tôi."

Tiêu Tuyết Ny viết xong ngẩng đầu nhìn Mạnh Đông Dương nói.

Mạnh Đông Dương đứng dậy cúi sâu người nói: "Cảm ơn chị."

Đây là một cơ hội của Mạnh Đông Dương, có thể nói là hy vọng lớn nhất, bởi từ khi cơ thể mình xuất hiện bất thường, chỉ có Tiêu Tuyết Ny biết không phải bệnh ngoài da nào, mà là thi độc xâm nhập cơ thể.

Đối với anh ta mà nói đây là một khởi đầu tốt, ít nhất chứng tỏ bác sĩ nhìn ra căn nguyên cơ bản của bệnh, tiếp theo khi dùng thuốc chí ít cũng tính là đối chứng kê đơn.

Mà tuy Tiêu Tuyết Ny không có mười phần nắm chắc, nhưng cô ấy vẫn khá tự tin, ít nhất cho dù không thể dứt bệnh, nhưng chí ít cũng có thể giảm nhẹ tình hình hiện tại của anh ta. Tệ nhất cho dù mình thất bại, vẫn còn có Tô Vũ.

Vì Mạnh Đông Dương là do Tô Vũ giới thiệu đến, nên Tô Vũ không thể thấy chết không cứu.

"Thế này đi, tôi sắp xếp cậu ở lại nhà hàng trước, cậu xuống dưới tìm Phó Cổ, chính là quản lý đó, bảo anh ta sắp xếp cho cậu một phòng, rồi cậu nghỉ ngơi chút đã, tôi cần lập phương án điều trị tiếp theo."

Nói xong, Mạnh Đông Dương nhìn Tiêu Tuyết Ny, không có ý định rời đi, Tiêu Tuyết Ny sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta như nhớ ra gì đó nói: "Tôi không phải muốn hại cậu, tôi là bác sĩ, tôi là người có chứng chỉ hành nghề y."


Tiêu Tuyết Ny tưởng Mạnh Đông Dương không tin mình, nên muốn tìm chứng chỉ của mình. Nhưng Mạnh Đông Dương lại liên tục vẫy tay nói: "Không phải, không phải, ý tôi không phải vậy, thực ra tôi muốn nói cảm ơn, chưa từng có ai tốt với tôi như vậy."

Nhìn Mạnh Đông Dương bộc lộ chân tình, Tiêu Tuyết Ny cảm thấy cậu thanh niên đứng trước mặt mình hơi đáng thương, "chưa từng có ai tốt với anh ta như vậy", câu nói này phản chiếu quá nhiều sự bất lực, ẩn giấu sự cay đắng và tủi thân trong cuộc sống quá khứ của anh ta.

Tiêu Tuyết Ny cười nói: "Cậu nói gì vậy, vừa rồi không phải cậu còn gọi tôi là chị sao, nhanh đi đi, bây giờ tôi phải nghiêm túc lập phương án điều trị."

Bên này Mạnh Đông Dương vừa rời đi, Tiêu Tuyết Ny đã chu môi bắt đầu suy nghĩ phương án điều trị cụ thể trong đầu.

"Thi độc xâm nhập cơ thể, trước tiên hẳn là gan, rồi gây tuần hoàn máu không thông, dẫn đến tay chân lạnh lẽo, rồi là cái này..."

Vừa nghĩ, Tiêu Tuyết Ny vừa viết lên giấy, đối với cô ấy đây tuyệt đối tính là một thử thách hoàn toàn mới.

Cả buổi chiều, Tiêu Tuyết Ny hủy hết các cuộc hẹn có sẵn, toàn tâm toàn ý lập phương án điều trị cho Mạnh Đông Dương, cuối cùng cô ấy quyết định hạ bút thành văn, một trong một ngoài, xem sẽ có hiệu quả không.


Đúng lúc cô ấy vừa định đi chuẩn bị dược liệu, điện thoại của mình lại reo lên, cầm lên xem, là cuộc gọi của Mã Hiểu Lộ.

"A lô, sư nương có chuyện gì vậy?"

"Chị chỉ hỏi thăm một chút, tình hình của Mạnh Đông Dương thế nào rồi?" Không phải đi làm nên sau khi Mã Hiểu Lộ ở nhà cả ngày cũng tỏ ra hơi chán, đồng thời cũng thực sự quan tâm Mạnh Đông Dương, có lẽ vẫn là vì thương hại đồng cảm.

"Ừm, gần như có cách rồi, đang bận đi chuẩn bị dược liệu đây." Tiêu Tuyết Ny vừa đi ra ngoài, vừa trả lời.

"Ồ, em phải tận tâm đấy, Mạnh Đông Dương là đứa trẻ số khổ, cậu ấy rất kiên cường, chắc hẳn em hiểu ý chị chứ."

"Biết rồi, em nhất định sẽ không phụ lòng nhờ vả đâu."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.