Truyền Nhân Thần Y

Chương 122: C122: Cậu là tiểu vũ à



Chính vì sự cưng chiều này mà Lý Nguyệt Hoa sinh lòng đố kỵ, không chỉ có như thế, bà ta còn suy nghĩ sâu xa hơn, dù sao Tô Vũ cũng không phải là con ruột của bà ta. Cho nên bà ta nghĩ cách, muốn đuổi Tô Vũ đi. Chỉ có con trai mình mới là người nối nghiệp tương lai của nhà họ Tô.

Sau khi lên kế hoạch cẩn thận, Lý Nguyệt Hoa đã có một kế hoạch gần như hoàn hảo.

Bà ta lan truyền ra bên ngoài nói Tô Vũ không phải là con ruột của Tô Nhạc Luân, mà là một đứa con hoang do Lâm Thiến và người đàn ông khác sinh ra.

Vốn dĩ Tô Nhạc Luân không thèm để ý đến những chuyện này, nhưng ông ta và Lâm Thiến đều không có vấn đề về mặt tinh thần, vì sao lại sinh ra một kẻ ngốc? Cộng thêm Lý Nguyệt Hoa luôn châm dầu vào lửa, Tô Nhạc Luân cũng dần dần bắt đầu hoài nghi.

Hơn nữa dưới sự sắp xếp của Lý Nguyệt Hoa, ông ta làm một cuộc kiểm tra quan hệ cha con, kết quả giám định cho thấy Tô Vũ không phải con ruột của Tô Nhạc Luân. Đương nhiên Tô Nhạc Luân cũng không biết rằng Lý Nguyệt Hoa cũng đã sớm mua chuộc các bác sĩ trong bệnh viện, động tay động chân vào việc xét nghiệm quan hệ cha con.

Sau khi biết được tin tức này, Tô Nhạc Luân giận tím mặt và tìm Lâm Thiến để tranh cãi, nhưng mặc kệ Lâm Thiến giải thích như thế nào, vẫn đánh không lại giấy giám định quan hệ không phải cha con.


Nhưng Tô Nhạc Luân là một người làm ăn, ông ta biết bất cứ chuyện gì đều rất có thể bị người khác xem là nhược điểm, điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến công việc kinh doanh ông ta, nhất là để cho người có tâm biết thì càng rắc rối hơn.

Thêm nữa việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, đối với chuyện này, Tô Nhạc Luân cũng chỉ có thể nén giận, mạnh mẽ đè xuống, cũng không nhắc tới với bất kỳ ai. Trước mặt người ngoài ông ta tỏ ra quan tâm Tô Vũ, nhưng sau lưng lại khó chịu, dù sao đây không phải con ruột của mình, ông ta nhìn thế nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, huống chi lại là một kẻ ngốc, Tô Nhạc Luân dần dần sinh lòng chán ghét.

Từ đó về sau Tô Nhạc Luân càng trở nên thờ ơ với Lâm Thiến, không chỉ cắt giảm chi phí sinh hoạt hàng tháng trước đây mà còn tìm cơ hội để gây khó khăn cho người phụ nữ đã "phản bội" ông ta.

Đợi đến khi Tô Vũ mười mấy tuổi, trên cơ bản chỉ ở một mình và thuê một bảo mẫu, trong mắt Tô Nhạc Luân, Tô Vũ có lẽ giống như một nỗi sỉ nhục của ông ta mà không thể nhắc tới với người khác, đơn giản là mắt không thấy tâm không phiền.

Tô Thiếu Uy và Lý Nguyệt Hoa châm chọc khiêu khích anh, mà Tô Vũ lại là kẻ vong ơn bội nghĩa, mẹ Lâm Thiến vài lần muốn đón anh về, nhưng lại bị Tô Vũ từ chối.

Bởi vì so sánh tình cảm xa lạ với cuộc sống vật chất hiện thực, Tô Vũ sẵn sàng chấp nhận những thứ vật chất không làm mà hưởng, mang danh nghĩa con trai Tô Nhạc Luân đi hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc. Đối với người mẹ ở vùng nông thôn xa xôi kia, anh gần như là khịt mũi coi thường.

Chỉ vài năm trước, nhà họ Mã muốn có quan hệ qua lại với nhà họ Tô, cho nên đã đưa ra đề nghị kết thông gia với Tô Nhạc Luân.

Vốn dĩ lúc ấy nhà họ Mã nhìn trúng Tô Thiếu Uy, nhưng lúc đó Tô Thiếu Uy đang du học ở nước ngoài. Tô Nhạc Luân rơi vào đường cùng nên lựa chọn Tô Vũ, đây coi như là tiến thêm một bước chứng minh với mọi người, Tô Vũ chính là con trai của ông ta, tuyệt đối không thừa nhận sự thật mình bị người khác cắm sừng.

Cũng là bởi vì Tô Nhạc Luân coi trọng sĩ diện như thế, nên Mã Hiểu Lộ mới có thể bất đắc dĩ gả cho Tô Vũ.

Sau đó Tô Thiếu Uy trở về vì chuyện này mà cãi nhau với Tô Nhạc Luân một trận, một cô gái tốt như vậy lại cho một tên ngốc được hời, đương nhiên tất cả đều là chuyện sau này. Tô Vũ ôn lại những ký ức cũ này và xách theo vài túi rau dưa đi theo phía sau Mã Hiểu Lộ.


"Ôi, đây là vợ của cháu ngoại của nhà họ Lâm phải không?" Một người phụ nữ bán đồ ăn dường như nhận ra Mã Hiểu Lộ.

Tuy rằng một năm Mã Hiểu Lộ cũng không về mấy lần, nhưng đối với người dân ở các thị trấn nhỏ mà nói, một năm cũng không gặp được những người được gọi là thượng lưu trong thành phố, mà đối với Mã Hiểu Lộ có vẻ ngoài trông khá nổi bật, họ vẫn có những ký ức tươi mới.

"Bác gái, bác biết tôi sao?" Mã Hiểu Lộ cầm một nắm rau hẹ trong tay tò mò hỏi.

"Sao lại không biết, không phải ba tháng trước cô đã tới đây sao? Chính là lúc ông cụ Lâm qua đời, cô còn khoác áo tang nữa mà." Bác gái kia nói với Mã Hiểu Lộ.

"Thím Ngô, vậy thím còn nhớ tôi không?" Tô Vũ cũng tiến lại gần.

"Cậu là..." Rất hiển nhiên thím Ngô này không nhận ra Tô Vũ.

Điều này thật sự làm cho Tô Vũ có chút xấu hổ, người khác biết vợ của cháu ngoại mà lại không biết cháu ngoại.


"Thím đã quên rồi à, trước kia khi còn bé tôi từng ném pháo vào nhà vệ sinh của thím đấy." Tô Vũ cười nhắc nhở nói.

“Cậu là... Cậu là Tiểu Vũ à? Ai da, cậu xem mắt tôi mờ rồi nên mới không nhận ra cậu đấy.” Thím Ngô có chút kích động.

"Là tôi, bây giờ Tiền Hào thế nào rồi?" Tô Vũ hỏi về bạn chơi thời thơ ấu.

Trong trí nhớ của Tô Vũ, khi còn bé người duy nhất không coi mình là kẻ ngốc chính là Tiền Hào, mỗi lần có đứa trẻ nào bắt nạt Tô Vũ thì đều là Tiền Hào bảo vệ anh, làm chỗ dựa cho anh.

"Ha ha, hình như bây giờ tên nhóc kia đang lái xe giúp người ta ở trong thành phố, kiếm sống qua ngày, tuy rằng trước kia khi còn bé cậu bướng bỉnh, nhưng mà đã giúp thím Ngô làm rất nhiều việc, hai cây rau hẹ này coi như là thím Ngô tặng cho cậu." Thím Ngô hào phóng cầm lấy hai cây rau hẹ đưa cho Tô Vũ.

Tô Vũ cũng không khách sáo, nhận lấy nói: "Vậy cảm ơn thím Ngô, lúc nào Tiền Hào trở về nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ tìm cậu ta chơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.