Đàn ông và đàn ông nói chuyện về những đề tài mà phụ nữ không thích, phụ nữ và phụ nữ nói chuyện về những đề tài mà đàn ông không thể nghe được.
Ba người Tô Vũ nói chuyện vui vẻ, bên này Mã Hiểu Lộ và Triệu Mộng Nhã cũng trò chuyện thân mật như bạn bè vậy.
Mã Hiểu Lộ vẫn luôn cảm thấy Triệu Mộng Nhã mang hào quang của ngôi sao nổi tiếng, khiến cô có chút e ngại.
"Cô đừng cứ nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy nữa, tôi cũng chỉ là người bình thường thôi, cô coi tôi như bạn thân bình thường của mình là được rồi."
Đọc được suy nghĩ trong lòng Mã Hiểu Lộ, Triệu Mộng Nhã nắm tay cô mà không hề ngại ngùng nói.
"Tôi luôn cảm thấy kỳ kỳ sao ấy, trước kia cô chỉ xuất hiện trên màn ảnh, giờ đột nhiên ngồi trước mặt tôi, còn nắm tay tôi nữa, tôi cảm thấy hơi không thật."
Mã Hiểu Lộ cười nói.
"Thực ra, những gì cô thấy trên màn ảnh không phải là tôi, mà chỉ là nhân vật trong kịch bản, tôi chỉ đang thể hiện họ thôi. Những diễn viên như chúng tôi, đôi khi quên mất bản thân mình là ai, cảm giác như máy móc, luôn nhảy từ nhân vật này sang nhân vật khác, suýt quên mình vốn có dáng vẻ thế nào."
Thực ra điều Triệu Mộng Nhã nói là sự thật, cho dù bản thân cô ta không trải qua những chuyện đau buồn khó nói.
Chỉ riêng về vai trò diễn viên, thực sự rất mệt mỏi.
Khán giả chỉ có thể nhìn thấy mặt hoàn hảo được họ chạm khắc cẩn thận, nhưng nỗi đau sau lưng họ, có mấy ai thực sự biết, thực sự cảm nhận được?
Sau khi nghe Triệu Mộng Nhã nói, Mã Hiểu Lộ cảm thấy mình không mơ ước trở thành ngôi sao là đúng. Như vậy bản thân vẫn là chính mình, muốn làm gì thì làm, đôi khi bình thường cũng rất tốt.
"Đúng rồi, cái USB này, khi cô đưa tôi cũng nói mấy lời kỳ quái, cuối cùng là thế nào vậy? Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết rồi chứ?"
Mã Hiểu Lộ đột nhiên nhớ tới cái USB mà Triệu Mộng Nhã đưa cô lúc trước, liền lấy ra từ trong túi xách.
Triệu Mộng Nhã nhận lấy USB, hít một hơi thật sâu và nói: "Đây là bằng chứng phạm tội, bằng chứng phạm tội của Thân Kiến Quốc, hãy đưa nó cho cảnh sát!"
Sau đó, cảm xúc của Triệu Mộng Nhã vẫn tương đối bình tĩnh, kể ra tất cả những khổ đau mình phải chịu đựng bao năm qua.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ta tiết lộ với người khác về quá khứ đau buồn khó nói của mình. Chính bản thân cô ta cũng không ngờ, sau tất cả, cô ta lại có năng lực chịu đựng mạnh mẽ đến thế.
Có thể nói ra tất cả một cách bình thản như vậy, chắc chắn là bằng chứng tốt nhất, hay nói cách khác, trong lòng Triệu Mộng Nhã, cô ta mong muốn tìm một người để trút bỏ nỗi uất ức.
Và bây giờ, Mã Hiểu Lộ chính là một người như vậy.
"Trong chiếc USB này, có rất nhiều chuyện Thân Kiến Quốc ép buộc tôi làm trong những năm qua, còn có ảnh chụp làm bằng chứng, chỉ cần giao cho cảnh sát, chắc chắn có thể đưa tên Thiên Kiến Quốc kia ra trước vành móng ngựa."
Nói xong, đôi mắt Mã Hiểu Lộ hơi phiếm hồng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, bản thân mình thật sự lại đồng cảm với thần tượng của mình.
Trước kia cô vẫn nghĩ rằng, những thứ gọi là quy tắc ngầm ấy thực chất chỉ là tin đồn lan truyền trên mạng, mục đích là vu khống bịa đặt mà thôi.
Bây giờ, nghe Triệu Mộng Nhã nói ra một cách tàn khốc như vậy, thực sự khiến cô rất chấn động.
Mã Hiểu Lộ ôm chầm lấy Triệu Mộng Nhã, vỗ về lưng cô ta, nghẹn ngào nói: "Nếu giao chiếc USB này cho cảnh sát, không phải là tương đương với việc cô cũng hủy hoại chính mình ư?"
Mã Hiểu Lộ nói thật, một khi công khai tin tức này, quả thực như một con dao hai lưỡi, Thân Kiến Quốc sẽ bị đưa ra công lý, bởi vì mọi người đều phẫn nộ với ông ta.
Nhưng Triệu Mộng Nhã từ đầu đến cuối đều là nạn nhân, những thông tin đó một khi bị tiết lộ, tác động đối với một ngôi sao đương nhiên là mang tính hủy diệt.
"Hủy hoại thì hủy hoại thôi, trước đây tôi thậm chí có thể không cần mạng sống của mình, bây giờ còn quan tâm những thứ đó nữa sao? Thực ra cũng tại tôi, nếu như tôi không muốn theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, không muốn nổi tiếng, liệu có những chuyện này xảy ra không? Bao nhiêu năm qua, tôi cũng đã nhìn thông suốt rồi, không muốn vật lộn trong vũng bùn lầy nữa."
Triệu Mộng Nhã nói xong, Mã Hiểu Lộ lau nước mắt, nhìn cô ta nói: "Vậy ý cô là, trong cơ thể cô vẫn còn tồn tại thứ gì đó có thể cướp đi sinh mạng của cô ư?"
Triệu Mộng Nhã gật đầu nói: "Không chỉ tôi, mà cả trong cơ thể của cô cũng có, bây giờ có lẽ chỉ có thể cầu mong Thân Diễm Hà ở Yến Kinh sẽ có cách nào đó để trừ khử được thôi. Tuy nhiên tôi nghĩ cả hai chúng ta đều không thể chờ đến lúc đó."
Mã Hiểu Lộ vô thức lắc đầu, cô biết Tô Vũ không phải là người bình thường, hơn nữa anh có thủ đoạn và y thuật ngang tài với quỷ thần.
Nếu thực sự trong cơ thể mình tồn tại thứ cổ trùng có thể cướp mạng sống của bản thân, Tô Vũ sau khi nghe Triệu Mộng Nhã nói về chuyện này, chắc chắn sẽ không thể ngồi đó thản nhiên trò chuyện được.
Vì vậy, Mã Hiểu Lộ cảm thấy, cổ độc trên người mình chắc đã bị Tô Vũ loại trừ, ít nhất chắc là anh đã có cách gì đó rồi.