Nhìn thấy dáng vẻ ăn mì của Mã Hiểu Lộ, Triệu Phi Phi cảm thấy đây chính là hình ảnh hạnh phúc nhất trên đời.
Sau khi nhìn cô càn quét sạch sẽ, Triệu Phi Phi lặng lẽ ghé vào tai Mã Hiểu Lộ nói: “Này, cô che giấu kỹ thật đó, trước đây cô luôn nói Tô Vũ đối xử với cô không tốt, còn ồn ào đòi ly hôn gì đó, vậy bây giờ cô giải thích cho tôi biết xem, dáng vẻ chiều chuộng cô như vậy là thế nào?”
Mã Hiểu Lộ cau mày, nhìn Tô Vũ, sau đó thấp giọng nói: “Tôi cũng không biết, khoảng thời gian gần đây tôi cảm thấy anh ấy như biến thành người khác, chính là từ lúc ăn quả hồng hoa lam mà cô thấy.”
Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ không có vẻ gì là đang nói dối, Triệu Phi Phi trầm tư nói: “Chẳng lẽ quả hồng hoa lam còn có tác dụng này? Ngày mai tôi cũng đi hái cho Chu Triết ăn thử xem.”
Khoảng mười hai giờ đêm, Triệu Phi Phi và Chu Triết chủ động nhường phòng ngủ chính cho Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ.
Nhìn chiếc giường lớn được trải ga giường sạch sẽ, Mã Hiểu Lộ có chút xấu hổ.
Bởi vì ngoại trừ đêm ở khách sạn kia ra, cô và Tô Vũ kết hôn lâu như vậy nhưng chưa từng ngủ chung một phòng, càng đừng nói đến chuyện ngủ chung một giường.
“Cái đó... cái đó...” Mã Hiểu Lộ ấp a ấp úng, dáng vẻ đầy căng thẳng.
Tô Vũ lên tiếng trước: “Em ngủ trên giường, anh ngủ trên thảm.”
“Nhưng mà...” Mã Hiểu Lộ muốn nói, giường lớn như vậy, hai người ngủ cùng nhau cũng không sao, dù sao thì hai người cũng là vợ chồng hợp pháp.
“Không nhưng nhị gì hết, quyết định như vậy đi.” Nói xong, Tô Vũ lấy một cái gối đặt lên tấm thảm cạnh giường rồi nằm xuống.
Mã Hiểu Lộ không nói thêm gì nữa, dù sao thì nếu bảo cô kéo một người đàn ông lên giường, cô sẽ thành cái gì, cho dù người đàn ông đó là chồng của cô, cô cũng cảm thấy mất mặt.
…
Bên trong biệt thự của Hội Hải Đông, người duy nhất sống sót ở công viên Sâm Lâm chật vật chạy về.
Anh ta quỳ gối trước mặt Thẩm Ngạo, nhất thời không thở nổi.
“Sao rồi? Những người khác đâu? Đại sư Ngô đâu?” Thẩm Ngạo mơ hồ cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì đó không tốt.
Ngẫm nghĩ lại, đại sư Ngô là đệ tử xuất sắc nhất của Lục Hợp Môn, đã tu luyện ra được nội kình lúc năm mươi tuổi. Cả thành phố Tân Hải này chỉ sợ sẽ không có ai có thể trở thành đối thủ của đại sư Ngô.
Huống chi ông ta còn mang theo nhiều người như vậy, trong tay mỗi người đều có súng, cho dù có xảy ra tình huống xấu nào đó, cũng không đến mức quá tệ đúng không?
Sau khi hít thở mấy hơi, người nọ mới nói: “Chết... đều chết hết rồi!”
Thẩm Hân Duyệt ở bên cạnh khẽ run lên, bước lên phía trước cau mày hỏi: “Anh nói cái gì? Ai chết?”
Người nọ nhìn Thẩm Hân Duyệt: “Cô chủ, chết rồi, đều chết hết rồi.”
“Đại sư Ngô thì sao?” Rõ ràng Thẩm Ngạo vẫn không tin vào tin tức những người ông ta phái đi đều đã chết.
“Bây giờ còn đang nằm ở công viên Sâm Lâm, trong nháy mắt đã chết sạch.” Hiện tại khi nhớ đến cảnh tượng đó, người nọ vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thẩm Ngạo trừng lớn hai mắt giống như đã chết: Sao có thể như vậy? Chuyện này làm sao có thể? Ngay cả đại sư Ngô cũng....
Thẩm Ngạo hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được trận chiến lúc đó ở công viên Sâm Lâm đã khốc liệt đến mức nào. Mà thân thủ của Tô Vũ còn kh ủng bố bao nhiêu.
Nhưng mà trận chiến vừa rồi trong công viên Sâm Lâm lại chỉ có thể dùng hai chữ “yên lặng” đều miêu tả, bởi vì từ đầu đến cuối đều yên lặng, giống như chiếc lá rơi trên mặt nước, chỉ tạo nên một gợn sóng mà người ta khó phát hiện sau đó lại quay trở về sự yên lặng.
“Tại sao anh không chết?” Thẩm Hân Duyệt đột nhiên bắt được trọng điểm, túm lấy cổ áo người nọ gặng hỏi.
Người này chẳng những không chết mà còn không bị thương, điều này khiến Thẩm Hân Duyệt cảm thấy rất kỳ lạ.
Người nọ nói: “Cô.... cô chủ, anh ta bảo tôi quay về nhắn lại với mọi người.”
“Nhắn cái gì?” Thẩm Ngạo tức giận nói.
“Tôi... tôi không dám nói.”
“Đồ vô dụng, ngay cả một câu cũng không dám nói?” Thẩm Hân Duyệt đẩy người nọ ngã xuống đất.
“Nói nhanh lên, nếu không tôi sẽ lấy mạng cậu ngay lập tức.” Thẩm Ngạo rút súng ra chĩa vào người trên mặt đất.
“Hội.... hội trưởng, người đó bảo tôi nhắn lại với ông, bảo các người rửa sạch cổ, anh ta sẽ đến lấy.” Vừa dứt lời, tiếng súng liền vang lên.
Làn khói xanh bốc lên từ khẩu súng trên tay Thẩm Ngạo, viên đạn xuyên qua đầu người nọ.
“Thật đúng là khinh người quá đáng, mặc kệ mày là thần thánh phương nào, Thẩm Ngạo tao nhất định sẽ khiến mày biến mất khỏi thành phố Tân Hải.” Thẩm Ngạo nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn nằm trên mặt đất.
Thẩm Hân Duyệt nhắm mắt lại, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người chết. Nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến dạ dày cô ta cảm thấy cồn cào.
Cô ta dứt khoát quay đầu đi không nhìn: “Hai người các anh, kéo anh ta xuống đi.”
Hai người bước tới, nhấc thi thể người vừa rồi rời khỏi đây.
“Cha.... bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ? Người đó thật sự lợi hại như vậy ư?” Thẩm Hân Duyệt ngồi xổm bên cạnh Thẩm Ngạo, đưa tay nhận lấy khẩu súng trong tay Thẩm Ngạo.
“Ngay cả đại sư Ngô cũng không phải đối thủ của cậu ta, bây giờ chúng ta trở mặt với người này, nếu như không nghĩ ra cách loại bỏ cậu ta, để cậu ta chạy đến thành phố Từ Thiên, sau này chúng ta sẽ không có được ngày tháng yên ổn.” Thẩm Ngạo hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Cha, thật ra con không nghĩ như vậy. Có lẽ anh ta chỉ không muốn gia nhập bất kỳ một thế lực nào nhất định. Chúng ta cũng không phải không còn đường lui.” Thẩm Hân Duyệt cẩn thật suy nghĩ.
“Chẳng lẽ con còn cách nào khác?”
“Không biết, nhưng có thể thử xem.”
“Cách gì? Nói nghe thử xem.”
Sau đó Thẩm Hân Duyệt đặt súng lên bàn rồi nói: “Cha, thật ra hôm nay lúc ăn cơm cha có để ý hay không? Sau khi đại sư Ngô bắt tay với Tô Vũ rồi thì không sử dụng tay phải nữa.”
“Cha không chú ý đến chuyện này.”
“Con nghĩ rất có thể là thực lực của Tô Vũ đã vượt qua đại sư Ngô, đây cũng là lý do đại sư Ngô nóng lòng muốn loại bỏ Tô Vũ, bởi vì sự tồn tại của Tô Vũ đe dọa đến địa vị của đại sư Ngô. Chẳng qua là bản thân ông ta cũng không nhận thức được khoảng cách giữa bản thân và Tô Vũ.”
“Sao có thể như vậy? Đại sư Ngô chính là cao thủ nội kình của Lục Hợp Môn, một thằng nhóc còn trẻ như vậy sao có thể có thực lực mạnh hơn đại sư Ngô?” Thẩm Ngạo thật sự không thể tin được.
“Cha, cha thử nghĩ lại xem, nếu thay Tô Vũ thành đại sư Ngô, ông ta có thể phát hiện được chúng ta bỏ độc trong rượu sao? Ông ta có thể nghe thấy tiếng ly rượu vỡ sao? Sau khi uống ba ly rượu độc liệu ông ta còn có thể thoải mái giết người mà cha phái đến, hơn nữa còn cho người về báo lại với cha rửa sạch cổ sao?”
Những phân tích liên tục của Thẩm Hân Duyệt dường như đã dần thuyết phục được Thẩm Ngạo, có lẽ Tô Vũ thật sự là một loại thế lực kh ủng bố mà ông ta không thể tưởng tượng được.
“Tuy rằng không biết tại sao, nhưng con tin rằng Tô Vũ không thật sự muốn lấy mạng của chúng ta, nếu như anh ta thật sự muốn lấy mạng của chúng ta, anh ta đã có thể ra tay ngay sau khi chúng ta bỏ độc, tất cả những chuyện này đều do đại sư Ngô gieo gió gặt bão.” Thẩm Hân Duyệt tiếp tục.
“Vậy con có cách gì?”
“Thật ra cũng có cách, nhưng mà con không dám đảm bảo có thể thành công, chỉ có thể thử một lần.” Thẩm Hân Duyệt suy nghĩ một lúc rồi dùng giọng nói mượt như tơ nói.
Có lẽ thủ đoạn của cô gái này không tàn nhẫn bằng Thẩm Ngạo, nhưng xét vào lòng dạ và mưu mô, thì có lẽ không hề thua kém Thẩm Ngạo.