Truyền Nhân Thần Y

Chương 397: C397: Ý trời



Đi mòn giày sắt cũng không thấy, không tốn chút công sức thì lại có được mọi thứ. Vốn dĩ mấy ngày trước Tô Vũ còn hơi tiếc nuối vì khối thiên thạch đúc thành thanh bảo kiếm đã mất tích, có khả năng bị chìm xuống đáy biển sâu thẳm.

Nhưng không ngờ Bạch Nhãn Hạt Tử lại đem đến một tin vui lớn lao như vậy, sự tình cờ này chỉ có thể gọi là ý trời.

Bỏ qua chuyện khác không nói, hiện tại bức tranh này cung cấp manh mối về thanh kiếm đó, chứng tỏ nó không hề bị chìm xuống đáy biển sâu thẳm.

Mà theo cơ duyên bất ngờ nào đó đã rơi vào tay người khác, tin rằng bây giờ thông qua Bạch Nhãn Hạt Tử này, nhất định có thể biết thêm chỉ tiết về thanh kiếm kia.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ không kìm được niềm vui sướng trong lòng nữa. Tô Vũ chỉ vào bức tranh, hỏi Bạch Nhấn Hạt Tử: "Người có được bức tranh này hiện ở đâu?"

Bạch Nhãn Hạt Tử ngẩn ngơ một lúc, rồi nói: "Ý cậu tô là gì vậy?”

"Ông cứ nói thẳng ra đi, đối phương bán bức tranh này với giá bao nhiêu? Tôi sẽ mua lại với giá gấp đôi, và bức tranh sẽ về tay ông, nhưng có một điều kiện tiên quyết là ông phải cho tôi gặp người bán bức tranh này." Tô Vũ đặt một tay lên vai Bạch Nhấn Hạt Tử, nói từng chữ một.


Sau khi nói xong, Bạch Nhấn Hạt Tử vẫn chưa kịp phản ứng, Mã Hiểu Lộ thì nhíu mày nói ở một bên: "Tại sao mua tranh lại cho ông ta chứ, em cũng rất thích mà.

Tô Vũ quay lại nhìn Mã Hiểu Lộ có dáng vẻ như một đứa trẻ, nói: "Được rồi, nếu em thích thì anh sẽ mua về tặng em."

"Cậu Tô, những gì cậu nói có thật không? Không lừa tôi chứ?" Bạch Nhãn Hạt Tử lắc đầu lia lịa hỏi.

Bởi vì phong cách làm việc của Tô Vũ thực sự khiến Bạch Nhãn Hạt Tử không thấu hiểu nổi, luôn không thể đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì, và Tô Vũ còn để lại cho Bạch Nhãn Hạt Tử cảm giác coi tiền bạc như rác rưởi, hoàn toàn không ham tiền tài.

Tô Vũ gật đầu nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử nói: "Tôi có lúc nào lừa ông đâu? Chuyện không nên chậm trễ, bây giờ tôi phải gặp những người đó."

Bởi vì việc này kéo dài sẽ dẫn đến biến cố, hơn nữa đối phương là bọn trộm mộ có thể nói là luôn trong tình trạng khiếp sợ, hôm nay Bạch Nhãn Hạt Tử lại xảy ra chuyện này, không chừng sẽ làm chúng hoảng sợ bỏ chạy khỏi Tân Hải.

"Trời đã muộn thế này rồi, anh vẫn muốn đi à?" Mã Hiểu Lộ đứng dậy nói với Tô Vũ.

Tô Vũ gật đầu nói: "Haha, em không nghe nói bức tranh đó rất quý giá sao, nếu chậm trễ thì người khác sẽ hãng tay trên mất, phải biết rằng đồ cổ là hàng

hiếm, bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không có cơ hội nào khác nữa đâu."

Mã Hiểu Lộ tiến lên hai bước, khoác tay Tô Vũ nói: 'Mặc kệ, anh muốn đi thì em cũng muốn đi."

"Em đi làm gì, em không ngủ hả?" Tô Vũ ôm mặt Mã Hiểu Lộ nói.


“Anh đã nói bức tranh đó là mua về tặng em mà, anh còn nói em đi làm gì hả?" Cuối cùng Tô Vũ không thể lây chuyển được Mã Hiểu Lộ nên chỉ biết nhún vai đồng ý.

"Vậy nhanh lên, đi thay đồ đi."

Trong lúc Mã Hiểu Lộ lên lầu thay đồ, Bạch Nhãn Hạt Tử nghĩ đi nghĩ lại vài lần, cuối cùng cũng không thấy mình bị thiệt thòi chỗ nào.

Chỉ là có một số chuyện không hiểu nổi, đó là ý đồ thật sự của Tô Vũ có vẻ hơi rõ ràng quá. Bởi vì ngay cả khi Tô Vũ nhận ra ngay bức tranh là hàng thật, cũng không có lý do gì phải gấp gáp như vậy cả.

Phải biết rằng ông ta đã liên lạc với người ta rồi, theo lý thuyết thì không thể đổi ý lật lọng mới đúng.

"Cậu Tô à, thứ cho tôi thẳng thắn hỏi, không rõ cậu có thực lòng muốn mua bức tranh đó hay có mục đích nào khác không?" Bởi vì lúc nấy Tô Vũ đã nói sẵn sàng trả gấp đôi giá tiền để mua bức tranh đó, không những vậy cuối cùng bức. tranh vẫn về tay Bạch Nhãn Hạt Tử.

Tính ra thì Tô Vũ lãng phí 10 triệu, không phải kẻ ngốc thì có thể là gì?

Cho nên Bạch Nhấn Hạt Tử cho rằng, Tô Vũ hẳn có mục đích khác, điều này mới có thể giải thích vì sao ngay từ đầu đã đề nghị mức giá 10 triệu, một mục đích đáng với số tiền khổng lồ như vậy khiến Bạch Nhãn Hạt Tử mơ hồ ngửi được mùi tiền tài.


Và nếu quả thực như suy đoán của ông ta, thì ông ta phải tìm mọi cách để nhận chén canh mới được.

"Ồ, tò mò thì sẽ hại chết mèo đấy, những gì không nên biết thì đừng hỏi, ông không nên biết thì tốt hơn." Tô Vũ quay lại cười nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.

Tô Vũ càng nói như vậy thì Bạch Nhãn Hạt Tử càng tin rằng nhất định có chỗ nào đó béo bở, trong lòng ông ta nghĩ thầm: Hừ, đừng tưởng là có thể gạt tôi qua một bên rồi tự hưởng lợi.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng ông ta lại không thể nói ra: "Cái đó là đương nhiên rồi, tôi chỉ hỏi vì tò mò thôi, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi mà."

Một lúc sau, Mã Hiểu Lộ thay một bộ quần áo nhẹ nhàng từ trên lầu đi xuống, Bạch Nhãn Hạt Tử vội đứng dậy nói: "Phu nhân đã xuống rồi, chúng ta nhanh chân lên đường thôi."

Mã Hiểu Lộ nhảy hai bước, khoác tay Tô Vũ nói: "Chúng ta đi thôi."

Tô Vũ gật đầu, quay lại nhìn Mao Đầu nằm trên sàn, dùng thần thức bảo nó canh giữ an toàn cho mọi người trong nhà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.