Truyền Nhân Thần Y

Chương 440: C440: nếu không ai ngăn



Cho dù mình không nói, đến lúc đó Đới An cũng chắc chắn sẽ nói. Mà xảy ra chuyện lớn như vậy, đến lúc ấy cha nhất định sẽ trách cô ấy.

Nằm trên giường bệnh, Tiêu Tuyết Ny bấm một cuộc gọi quốc tế, chẳng bao lâu, điện thoại đã được kết nối.

"Cha, chào buổi sáng!" Lúc này là buổi tối ở Hoa Hạ, tính ra bên kia hẳn là mới sáng sớm.

Cha của Tiêu Tuyết Ny - Tiêu Trường Hà cười hề hề nói: "Con gái nhỏ, gọi đúng giờ nhỉ! Ở Hoa Hạ thế nào, đã quen chưa?"

"Quen rồi, con thấy đất nước này có nền văn hóa bao la sâu sắc, con đã bị mê hoặc rồi." Tiêu Tuyết Ny cười đáp.

Lúc này, mẹ kế của Tiêu Tuyết Ny là Venina mặc đồ ngủ ngồi dậy trên giường, vươn vai nói bằng tiếng Anh với Tiêu Trường Hà: "Ai vậy? Nhìn anh vui thế."

Tiêu Trường Hà quay lại nói: "Điện thoại của con gái cưng."

Vừa nghe là điện thoại của Tiêu Tuyết Ny, Venina vội bò qua giường, giật lấy điện thoại từ tay Tiêu Trường Hà: "Tuyết Ny, mẹ đây, có nhớ mẹ không, mẹ nhớ con muốn chết. Tuần trước Jenny nhà mình đẻ ba chú cún con dễ thương lắm."


Venina cướp điện thoại rồi nói chuyện với Tiêu Tuyết Ny như tán gẫu. Thực ra mỗi lần gọi điện cho Tiêu Tuyết Ny đều như vậy.

Nếu không ai ngăn hoặc Tiêu Tuyết Ny chủ động cúp máy, chắc chắn bà ấy có thể tán gẫu cả ngày lẫn đêm.

Từ ăn mặc ngủ nghỉ, mọi khía cạnh, bà ấy đều có thể tìm ra đủ loại đề tài.

Mà lần này cũng không ngoại lệ, đến mức bà ấy quên mất việc hỏi Tiêu Tuyết Ny tại sao lại gọi điện thoại.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Tuyết Ny lên tiếng nhắc: "Mẹ, mẹ không hỏi con gọi điện làm gì à?"

Venina chợt nhớ ra, hỏi: "Suýt quên mất, con gọi có chuyện gì thế? Là hết tiền tiêu hay con yêu đương phải không?"

Tiêu Tuyết Ny chun mũi: "Mẹ nóng lòng gả con đến vậy à? Con gây họa rồi!"

"Hả? Gây họa gì?" Venina vội hỏi.

"Con vô tình đốt cháy cả một con phố." Tiêu Tuyết Ny nói trong điện thoại với giọng tủi thân như đứa trẻ phạm lỗi.

"Ơ? Từ bao giờ con to gan như vậy thế?" Venina khẽ mắng Tiêu Tuyết Ny trong điện thoại.

Thực ra những điều này đều nằm trong dự đoán của Tiêu Tuyết Ny.

"Con đâu cố ý, với lại giờ con còn đang nằm trên giường bệnh không nhúc nhích được, cả người đau lắm." Tiêu Tuyết Ny giả vờ nói với giọng nức nở.

Điều này khiến Venina nhảy dựng lên: "Con... con bị thương à? Nặng không? Không được không được, mẹ phải sang Hoa Hạ ngay."


Vừa nghe Tiêu Tuyết Ny bị thương, Tiêu Trường Hà cũng lo lắng theo.

Con gái chính là báu vật trong lòng bàn tay ông, từ nhỏ đến lớn, ông chưa bao giờ đánh, giờ nghe nói cô ấy bị thương, ông đau lòng chết đi được.

Vội ở bên cạnh hỏi: "Chuyện gì vậy? Con gái rốt cuộc sao rồi?"

Lúc này nước mắt Venina đã trào ra, gục vào vai Tiêu Trường Hà nức nở vài tiếng: "Con gái tội nghiệp của em, đúng là đứa trẻ số khổ."

"Alo, mẹ, con chưa chết mà, mẹ đừng khóc chứ." Tiêu Tuyết Ny dở khóc dở cười nói to.

Mẹ cô ấy chính là người như vậy, rất đa cảm, thường nghe gió là mưa, đặc biệt là tin tức liên quan đến Tiêu Tuyết Ny, bà chắc chắn dễ xúc động nhất.

Tuy là mẹ kế của Tiêu Tuyết Ny, nhưng do không có con, nên vẫn luôn coi Tiêu Tuyết Ny như con ruột.

Thậm chí bà luôn sợ mình làm chưa đủ tốt, nên càng quan tâm chăm sóc Tiêu Tuyết Ny hết mực, đến mức nuông chiều thái quá.

"Vậy rốt cuộc con thế nào, mẹ lo muốn chết rồi." Venina lo lắng nói.


"Trời ơi, thực ra cũng không sao, chỉ bị ngộ độc CO thôi, giờ đã ổn rồi. Mẹ đưa máy cho cha đi, con có chuyện muốn nói." Tiêu Tuyết Ny nói xong, Venina lau nước mắt, đưa điện thoại cho Tiêu Trường Hà. .

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||

"Tuyết Ny à, chuyện gì con cứ từ từ nói, con không sao chứ?" Lúc này, điều Tiêu Trường Hà quan tâm nhất tất nhiên vẫn là sự an nguy của con gái.

Tiêu Tuyết Ny lắc đầu: "Giờ đã không sao rồi, chỉ là con đốt cháy nhiều nhà dân như vậy, sẽ liên quan đến một số vấn đề bồi thường, con muốn nhờ cha giúp."

Tiêu Tuyết Ny vừa nói xong, Tiêu Trường Hà đã biết nên làm gì. Tuy nói là do Tiêu Tuyết Ny bất cẩn, đùa với lửa mới gây nên sai lầm lớn, nhưng nghe nói bây giờ con gái đang nằm trên giường bệnh.

Ông nào nỡ trách móc chứ, gật đầu nói: "Được, cha biết rồi, lát nữa cha sẽ gọi điện cho chú Phùng, nhờ ông ấy giúp con giải quyết ổn thỏa, thế được chưa?"

Có Phùng Chí Viễn ra mặt, Tiêu Tuyết Ny tất nhiên rất yên tâm, vui vẻ ngồi dậy trên giường: "Cha là tốt nhất."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.