Lần trước tập kích Hải Đông Hội, Lục Hợp Môn chẳng có động tĩnh gì. Hôm nay tổ chức Hồng Môn Yến với Thẩm Ngạo, nếu Lục Hợp Môn vẫn không có động tĩnh gì, vậy thì Từ Thiên Thành ông ta sẽ không khách sáo nữa.
“Anh Tô nói gì thế?” Thẩm Hân Duyệt không hiểu ý trong câu nói của Tô Vũ.
“Từ khi hai người đặt chân lên trên du thuyền này, Từ Thiên Thành đã hạ quyết tâm không cho hai người sống sót rời khỏi đây rồi.” Tô Vũ hờ hững nói.
“Không thể nào, cho dù ông ta là Từ Thiên Thành cũng không dám trắng trợn muốn lấy mạng tôi như thế. Ai cũng biết tôi đã lên trên du thuyền này. Thẩm Ngạo tôi cũng được xem là người có máu mặt ở thành phố Tân Hải, nếu lọt vào bẫy do Từ Thiên Thành thiết kế không ra ngoài được, ông ta cũng đừng hòng có chỗ đứng ở thành phố Tân Hải.”
Lời nói của Thẩm Ngạo rất cố chấp thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.
“Đúng đó, anh Tô đừng quá lo lắng. Từ Thiên Thành vẫn chưa to gan đến thế. Cho dù Trung Quốc không phải là quốc gia đứng tên du thuyền này, nhưng họ cũng không dám làm loạn trên vùng biển Trung Quốc đâu. Dù là ông Diêm cũng chẳng dám khiêu chiến pháp luật của Trung Quốc.” A Tứ cũng tràn đầy tự tin nói.
Thấy bọn họ đều vô tư, tất nhiên Tô Vũ cũng không tiện nói gì nhiều, mà nhún vai nói: “Vậy mấy người tốn nhiều công sức mời tôi đến đây để làm gì?”
Thẩm Ngạo từ tốn đi tới bên cạnh Tô Vũ khẽ nói: “Chúng tôi là doanh nhân, tất nhiên phải tuân thủ luật pháp quốc gia một cách vô điều kiện. Nhưng ở bên ngoài phạm vi pháp luật lại có rất nhiều cuộc tranh giành cấu xé lẫn nhau.”
“Ồ.” Tô Vũ tỏ vẻ rất muốn nghe thử.
“Cậu Tô không biết đấy thôi. Vốn dĩ Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang đều thuộc về ông Diêm. Ông ấy đã lần lượt giao hai nơi này cho chúng tôi.
Nhưng bên trong có rất nhiều tranh chấp về mặt lợi ích. Phần lớn thời gian chúng tôi chỉ có thể phân cao thấp trong bóng tối. Nói trắng ra là nắm đấm của ai cứng hơn thì người đó quyết định.
Hôm nay ngoài mặt là một bữa tụ họp, nhưng trên thực tế lại là sân khấu để âm thầm so đo. Do đó thắng thua chẳng hề liên quan đến tính mạng, nhưng lại liên quan đến tiền đồ.
Chỉ cần cậu Tô có thể giúp tôi đánh bại Từ Thiên Thành thì từ nay về sau tôi cam đoan cậu Tô sẽ sống vinh hoa cả đời.”
Cam đoan anh sẽ sống vinh hoa cả đời? Nhưng Tô Vũ chưa từng bận tâm đến lời khoác lác của Thẩm Ngạo.
“Ha ha, vinh hoa cả đời ư? E rằng ông không cho được. Được rồi, cứ xem tình hình trước đã.” Tô Vũ mỉm cười bỏ qua mọi thứ, rồi vung tay đi thẳng vào trong.
Để lại A Tứ vẫn luôn nghi ngờ Tô Vũ. Cho dù người này đã giết Hắc Hùng, kể cả Ngô Tú Phong, nhưng chưa ai từng tận mắt chứng kiến.
Càng có một vấn đề quan trọng nhất là, Tô Vũ thực sự quá trẻ. Ông bà ta thường nói tuổi trẻ bồng bột. Không ai nói rõ được rốt cuộc Tô Vũ này nặng bao nhiêu.
“Cô cả, người này có đáng tin không?” A Tứ lo lắng hỏi.
Bởi vì bây giờ Tô Vũ gần như là toàn bộ niềm hi vọng của họ. Nếu Tô Vũ là đồ vô dụng, có lẽ đến lúc đó đối mặt với người đông thế mạnh sẽ dứt khoát phản chiến lâm trận, vậy thì Hải Đông Hội sẽ không còn tồn tại nữa.
Trong số mọi người ở đây, chắc hẳn Thẩm Hân Duyệt là người tiếp xúc với Tô Vũ nhiều nhất.
Mặc dù Tô Vũ trông còn khá trẻ, nhưng từ đầu đến cuối luôn mang đến cảm giác đáng tin cậy cho Thẩm Hân Duyệt. Đây là sự trầm ổn gấp mấy lần những gì anh đang đối mặt.
Còn về phần tại sao thì cô ta cũng không nói rõ được.
“A Tứ, đã dùng người thì đừng nghi ngờ. Trong suốt quá trình, anh ấy có vô số cơ hội để rời đi, nhưng anh ấy chẳng hề làm thế. Hơn nữa tôi tin rằng với bản lĩnh có thể giết chết Hắc Hùng và đại sư Ngô, chắc chắn anh ấy có thể dễ dàng chạy thoát.
Nhưng anh ấy lại không làm vậy. Chẳng lẽ việc này chưa đủ chứng minh, trong lòng anh ấy tự tin hay sao?”
Nói xong, Thẩm Hân Duyệt còn hít sâu một hơi, cũng đi vào trong. Trong phòng hội nghị du thuyền trên biển được trang trí lộng lẫy. Dưới ánh đèn chùm pha lê khổng lồ, thảm đỏ dưới sàn đỏ thắm như đã nhuốm máu.
Như thể thảm đỏ như vậy là sự ngụy trang không tồi để giết người. Cho dù máu tươi bắn tung tóe cũng khó bị người ta phát giác.
Lúc này trong phòng hội nghị đã có không ít người. Bọn họ đều mạnh ai nấy làm, mỗi bàn được ngăn cách nhau, xếp ở hai bên, đang nói cười giao lưu lẫn nhau.
Mà ở vị trí cao nhất đặt một chiếc ghế bành cổ xưa được chế tạo từ gỗ sưa. Trên ghế trải một tấm da hổ với khí thế phi phàm, không biết là dành cho ai.
Sau khi mấy người Tô Vũ tiến vào, có một cô gái có vóc dáng cao ráo búi tóc cao, mặc sườn xám in hoa màu đỏ đi tới, mời bốn người đến trước một chiếc bàn ngồi xuống. . ngôn tình sủng
“Ha ha, hội trưởng Thẩm đến rồi, chúng tôi đã đợi lâu lắm rồi đấy. Nghe nói quãng thời gian trước hội trưởng Thẩm bị bệnh, tôi đã lo lắng một hồi, không biết bây giờ thế nào rồi?” Một gã đàn ông đầu trọc cười ha hả, miệng còn có vài chiếc răng sâu, vui vẻ chào hỏi Thẩm Ngạo, còn giả vờ giả vịt quan tâm sức khỏe của ông ta.
Người này là Từ Thiên Cường - em trai Từ Thiên Thành, cũng cá mè một lứa, chẳng phải là kẻ tốt lành gì y như Từ Thiên Thành.
Ỷ vào thế lực của Từ Thiên Thành mà vẽ đường cho hươu chạy ở Thượng Nhiêu. Người bình thường hoàn toàn không dám làm gì ông ta, thậm chí rất nhiều chuyện Từ Thiên Thành không tiện ra mặt đều do ông ta giải quyết ngoài sáng hoặc trong tối.
Trước đây ông ta chẳng hề tiếp xúc với Thẩm Ngạo, mà chỉ từng gặp mặt một lần ở buổi tụ họp với quy mô lớn.
Bây giờ lại chủ động hỏi han sức khỏe của Thẩm Ngạo đến thế, đúng thật là giả từ bi mèo khóc chuột.