Truyền Nhân Thần Y

Chương 557: C557: Tôi có cách gì chứ



"Vậy sau khi nhiễm virus, bệnh nhân sẽ ra sao?" Tô Vũ tiếp tục hỏi.

"Điều này tôi cũng không rõ lắm, dù sao cũng chỉ là nghe nói thôi. Hơn nữa chuyện xảy ra từ mấy nghìn năm trước, tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng hình như là nói, trước đây trong thành cổ ở sa mạc, những cư dân ở đó đã biến thành những xác sống trong một khoảng thời gian rất ngắn. Tôi đoán chắc đó là những xác sống không còn tính người thôi."

Sau khi Mao Đầu nói xong thì nhảy ra khỏi cái sọt hỏi:

"À, đúng rồi, anh đột nhiên hỏi cái này làm gì vậy?"

Trong ấn tượng của Mao Đầu, đây phải là một lịch sử không thể tái hiện mới đúng.

"Loại virus này hiện đang lan tràn khắp nơi ở Tân Hải, có cách nào ngăn chặn nó không?" Tô Vũ thở dài nói.

"Hả? Anh nói virus Haifra đang lan tràn ở Tân Hải á? Sao có thể chứ? Loại virus này không phải ở trong sa mạc sao? Sao lại xuất hiện ở Tân Hải được?"

Tối qua Mao Đầu về cứ ngủ li bì, làm sao cũng không ngờ được, mình ngủ một giấc tỉnh dậy thì trời đất như đảo lộn.


Tô Vũ lắc đầu nói: "Làm sao tao biết được, bây giờ sự thật đã rõ ràng rồi. Nếu mày có cách gì thì nói nhanh đi."

"Tôi có cách gì chứ? Nhiều lắm cũng chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc, giảm tốc độ lây lan của nó thôi, căn bản không có cách nào thanh trừ triệt để." Mao Đầu cũng rất bất lực trước tình hình này.

Nhưng ngay sau khi im lặng một lúc, Mao Đầu đột nhiên nhớ ra điều gì đó nói:

"Nhưng, hình như cũng không phải là hoàn toàn không có cách. Trên đời này từ xưa đến nay đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nơi nào có rắn độc xuất hiện thì trong vòng ba trượng tất có thuốc giải. Nếu muốn tìm cách, tôi nghĩ có lẽ vẫn phải đến thành cổ trong sa mạc kia mới biết được."

Chưa nói đến cách này của Mao Đầu liệu có đáng tin cậy hay không, cho dù có đáng tin, thì việc đi đến sa mạc cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Chỉ sợ đến lúc đó cho dù có tìm được cách phá giải, khi trở về, Tân Hải đã biến thành địa ngục trần gian mất rồi.

"Việc cấp bách hiện giờ là trước tiên phải ngăn chặn nhiều người bị nhiễm virus hơn nữa, kế đến là tìm cách chữa trị cho những người đã nhiễm virus. Tao tin chắc mày nhất định có cách đúng không?"

Bởi vì Bạch Nhãn Hạt Tử đều có thể bách độc bất xâm, Mao Đầu càng phải như vậy.

"Đừng nhìn tôi, cho dù có bắt tôi đem đi nấu thuốc, cũng không cứu được tất cả mọi người. Hơn nữa cũng không thể giải quyết vấn đề tận gốc. Tôi đúng là có một cách, ít nhất có thể làm chậm sự lây nhiễm của virus."

Tô Vũ hơi nhướng mày hỏi: "Cách gì?"

"Chỉ cần có thể tăng cường thể chất của con người, tin rằng sẽ có tác dụng nhất định trong việc khống chế virus, chúng ta có thể cung cấp nước cho toàn thành phố Tân Hải. Dùng khí sinh linh của núi hình vòng cung hội tụ vào trong nước, như vậy sẽ có thể tăng cường sức đề kháng của con người, đến lúc đó từ từ nghĩ cách tiếp."

Đây cũng là cách bất đắc dĩ của Mao Đầu.


Muốn giải quyết triệt để vấn đề này, có lẽ thật sự chỉ có thể bắt tay từ thành cổ trong sa mạc kia.

Mà trước đó, tuyệt đối không thể để nhiều người bị nhiễm bệnh hơn nữa.

Cho nên, nước bị ô nhiễm, tuyệt đối không thể uống được nữa, chỉ có cắt đứt sự tiếp xúc của con người với virus, mới có thể ngăn chặn sự lây lan của virus ở một mức độ nào đó.

Nước có hòa trộn khí sinh linh, có thể tăng cường khả năng miễn dịch của con người. Tin rằng như vậy sẽ tranh thủ được thêm nhiều thời gian.

Trên thực tế, nếu những loại virus này chỉ tồn tại trong cơ thể một người nào đó, Tô Vũ tự tin vẫn có rất nhiều cách để chữa trị.

Nhưng vấn đề bây giờ là số người quá đông, và ngay cả khi đã chữa khỏi thì khả năng tái nhiễm cũng rất cao, thực sự là tâm huyết dồi dào nhưng sức lực có hạn.

Tối đến, trong nhà có rất nhiều người ghé qua, cha mẹ của Mã Hiểu Lộ, Chu Triết từ công ty, Triệu Phi Phi cùng Lục An Kì và Tôn Kỳ.

Triệu Mộng Nhẫ, Tiền Hào, tất cả những ai nên đến đều có mặt, kể cả vợ chồng Tiêu Trường Hà và Điền Tư Manh.

Tô Vũ cầm trên tay một chiếc hộp gỗ đen, bên trong chứa thuốc mà chiều nay anh và Mao Đầu đã cùng nhau luyện chế, uống vào sẽ đảm bảo không bị nhiễm virus Haifra.


"Tin rằng giờ đây, chuyện bên ngoài đã truyền đi khắp nơi, và các vị chắc cũng đã nghe phong phanh. Bây giờ chúng ta phải đoàn kết một lòng.

Tôi cần sự giúp đỡ của mọi người. Đây là một ít thuốc, mỗi người một viên. Uống vào sẽ tăng cường miễn dịch."

Sau khi Tô Vũ nói xong liền chia thuốc cho mọi người.

Từ Nguyên cầm trên tay, cau mày, ngửi ngửi rồi hỏi: "Cái thứ gì đây, sao có chút cảm giác hơi thối."

Từ Thiên Thành trực tiếp giơ tay tát vào sau gáy Từ Nguyên, như thể không phải con ruột.

"Không muốn chết thì uống đi. Hôm nay con không thấy những người ngồi xổm bên đường thảm hại thế nào à?"

Nói xong, chính ông ta cũng lập tức nuốt ngay một viên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.