Truyền Nhân Thần Y

Chương 592: C592: Nhà tù thời cổ



Ngược lại người ở lại chắc hẳn mới là người nguy hiểm nhất, bởi vì đến lúc người của Nandi tụ tập đến đây, một người làm sao có thể đối phó với nhiều người như vậy chứ?

Dạ Oanh gật đầu, cũng đi theo vào trong, Tô Vũ lớn tiếng nói với Nandi: "Anh bạn à, anh có thể giúp chúng tôi trông lạc đà được không, chúng tôi sẽ quay lại

rất nhanh thôi!"

Nandi ngồi trên cát vẫy tay: "Các anh cứ đi đi, tôi trông cho các anh là được rồi.

Nói xong, Tô Vũ cười cười, xoay người cũng đi theo vào lối vào trên đỉnh tòa tháp cao.

Tòa tháp cao này nhìn hẳn là lấy đá tại chỗ, xếp chồng lên nhau mà thành. Áp dụng phương pháp xây dựng truyền thống đế rộng đỉnh hẹp.

Xung quanh đều được bao kín, cho nên càng đi xuống, ngoài việc không gian càng lớn, cát cũng càng ít.

Điều khiến Tô Vũ thấy kỳ lạ là, tòa tháp cao này dường như hơi khác với tháp cao trong nước.


Bởi vì bên trong không cúng bái tượng Phật, Quan Âm hay gì cả.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, mấy hình tượng đó đều là thần thoại truyền thuyết Hoa Hạ, ở nước ngoài không có cũng rất bình thường.

Càng đi xuống, tuy không gian càng lớn, nhưng không khí dường như càng áp lực.

Thậm chí có một cảm giác âm u lan tỏa trong không khí, mang lại cho người †a một áp lực khó tả.

"Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ gì vậy, nổi hết cả da gà rồi." Bạch Nhãn Hạt Tử xoa xoa cánh tay than phiền.

Dạ Oanh dừng lại ở vị trí tầng thứ năm tính từ trên xuống, dùng đèn pin chiếu vào chân tường bên cạnh, từ từ đi qua.

Lúc này ánh mắt mọi người cũng nhìn theo.

Chỉ thấy ở góc tường có mấy cái xương màu xám trắng, nhìn hình dáng hẳn là xương người.

Mấy cái xương này do thời gian quá lâu, nên cơ bản đều đã hóa thạch. Bạch Nhấn Hạt Tử vốn định đi lên đá mấy cái, nhưng lại bị Dạ Oanh kéo lại.

"Phải tôn trọng người chết, hắn đang nhìn ông đấy." Nói xong, Dạ Oanh ngước mắt nhìn quanh.

"Cô đừng có dọa tôi, người này chết không biết bao nhiêu ngàn năm rồi, hắn ở đâu mà nhìn tôi chứ?" Bạch Nhãn Hạt Tử khinh thường nói.

Còn Xuyên Thiên Hầu và Địa Lý Bính thì rất tin tưởng Dạ Oanh, bởi cô ta thường không nói ra mấy chuyện không có căn cứ.

"Cô phát hiện gì à?" Tô Vũ ở phía sau hỏi. Dạ Oanh lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Tôi cũng không chắc lắm, vì không hiểu rõ lắm về văn hóa nước ngoài. Tôi đoán, nơi này có lẽ không phải tháp Phật như

chúng ta nghĩ."


"Không phải tháp Phật, vậy là cái gì?" Bạch Nhãn Hạt Tử lùi lại một bước nhỏ. hỏi.

"Tôi nghi ngờ, đây hẳn là nhà tù thời cổ, không gian xung quanh kín mít, người này hẳn đã bị nhốt chết ở đây, hơn nữa linh hồn của hắn có lẽ mãi mãi ở lại trong tòa tháp này." Dạ Oanh mạnh dạn đoán mò nói.

”A? Cô đừng nói mấy lời này dọa tôi, trên đời này làm gì có ma chứ." Bạch Nhãn Hạt Tử liên tục xua tay phủ nhận.

“Còn có phải hay không, tôi cũng không biết, nhưng mấy cái này không quan trọng, chúng ta cẩn thận một chút là được."

Dạ Oanh nói xong, dẫn đầu bước xuống tầng dưới.

Ở tầng dưới, loại xương tương tự như tầng trên càng lúc càng nhiều, hơn nữa có thể cảm nhận được, dưới này so với trên kia càng ẩm ướt hơn.

Đoàn người không để ý đến mấy bộ xương người chết kia, mà tiếp tục đi xuống dưới.

Cả tòa tháp tổng cộng có mười ba tầng, ở tầng dưới cùng đã là vách đá tự nhiên, theo suy đoán, tòa tháp này hẳn được xây dựa vào núi, bởi tầng dưới cùng

này, có một mặt rõ ràng là vách núi tự nhiên.


Vì nó không đều đặn phẳng lì, mà diện tích toàn bộ tầng dưới cùng đã rất lớn rồi, nhìn sơ qua, đủ bằng hai sân bóng rổ.

Bạch Nhấn Hạt Tử giơ đèn pin lên chiếu, lập tức chửi thề om sòm.

"Này, có nhầm không vậy, người nước ngoài nghèo đến thế cơ à, đi một đường toàn xương người chết, cứ như đi vào bãi tha ma vậy, chẳng có thứ gì tốt

cả. Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử cau mày, bởi ông ta nhìn thấy một thứ hay ho. Ngay lúc này, trong chùm sáng của đèn pin trên tay Bạch Nhấn Hạt Tử, đột nhiên xuất hiện một người có cánh, nhưng vừa nhìn đã biết đây là người giả, đứng im tại chỗ, bất động.

Bạch Nhãn Hạt Tử định đi qua xem trên người kia có gì tốt không.

Hành động liều lĩnh của Bạch Nhấn Hạt Tử bị Tô Vũ kéo lại.

"Cậu làm gì vậy? Tôi đâu có giành với các cậu, đến lúc có thứ gì tốt, chẳng phải chúng ta sẽ chia đều sao."

Bạch Nhãn Hạt Tử tưởng Tô Vũ lo mình giấu riêng báu vật, nên mới nói vậy. "Nếu ông muốn chết thì cứ qua đó đi." Bởi Tô Vũ có thể cảm nhận được, trong cơ thể pho tượng đá sống động không xa kia, có một luồng khí tà ác đang trào dâng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.