Dưới lòng dòng sông ngầm cuồn cuộn, Tô Vũ đang dùng linh khí của mình không ngừng nâng lên một tảng đá to bằng quả bóng rổ.
Bởi qua khảo sát, anh nhận ra nguyên nhân của mọi việc chính là từ tảng đá có vẻ ngoài xấu xí này.
Điều anh không ngờ tới là, chính vì muốn lấy tảng đá này mà toàn bộ thành cổ đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ.
Bề mặt tảng đá đã bám đầy những chất cặn từ dòng nước, nên không thể nhìn thấy bên trong là cái gì.
Nhưng Tô Vũ có thể cảm nhận được bằng thần thức, bên trong tảng đá này có một thứ gì đó, mang một sức mạnh thần kỳ khó lòng kiểm soát.
Bởi vì có một ngọn lửa đang ngùn ngụt cháy bên trong tảng đá, và hàng trăm năm qua không ngừng tỏa năng lượng ra ngoài.
Tô Vũ cảm thấy, đây chính là lý do vì sao virus Haifra ở nơi này không lan ra ngoài, bởi một chút năng lượng tỏa ra từ ngọn lửa kia đã khiến tất cả virus xâm
nhập vào dòng nước bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Và bây giờ, nếu Tô Vũ có thể khai thác được thứ này một cách khéo léo, chắc chắn sẽ đạt hiệu quả phi thường.
Nhưng anh cần phải thận trọng, vì có lẽ trên thế giới chỉ có một thứ duy nhất này. Nếu vô tình làm vỡ nó, thì có thể coi như xong đời.
"Am"
Nương theo một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, một tảng đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đập mạnh lên mặt nước, sóng nước cuồn cuộn tràn lên bờ khiến mọi người phải vội tránh né.
Trong lúc tránh né, Dạ Oanh nhìn thấy ở đường đi lúc trước có một điểm sáng đang dần lớn lên, có lẽ là có người đang chạy nhanh về phía này.
Không lâu sau, người đó đã chạy tới gần, hai tay chống nạnh, thở hồng hộc.
Nhìn kỹ, người này chính là Bạch Nhãn Hạt Tử sợ chết, chạy trốn để cầu sống kia.
"Ông không phải đã đi rồi sao? Sao giờ lại quay lại đây?" Dạ Oanh cau mày hỏi.
"Đi cái con khỉ, bây giờ không ai có thể đi đâu được nữa hết. Tôi thấy chúng ta nhảy xuống nước tự vẫn còn hơn bị những xác sống trong thành cổ xé ra từng mảnh nhỏ."
Vừa rồi không phải Bạch Nhãn Hạt Tử không muốn chạy trốn, một là đường về đã bị những tòa nhà đổ nát chặn lối, không còn lối đi.
Thứ hai, cũng là lý do quan trọng nhất, không biết từ lúc nào, từ những đống đổ nát kia trồi lên những xác sống mà trước đây họ đã nhìn thấy trong hang động.
Số lượng nhiều đến kinh ngạc. Bạch Nhãn Hạt Tử tự nhận nếu dám đi qua đó, chắc chắn sẽ bị những thứ vô nhân đạo ấy xé ra từng mảnh.
Thực ra không ai biết, tảng đá trong dòng nước và hàng ngàn xác sống trong thành cổ này có mối liên hệ mật thiết.
Có thể nói, những xác sống ấy trở thành như vậy là vì tảng đá kia.
Vì vậy, mục đích tồn tại của chúng ở đây là để đảm bảo không ai lấy được vật thể trong dòng sông.
Chính hành động lấy vật thể đó đã khuấy động toàn bộ xác sống trong thành, dẫn đến cảnh trời long đất lở này.
Dù Bạch Nhấn Hạt Tử nói thành cổ phía sau có hàng ngàn xác sống khiến tất cả kinh hãi.
Nhưng điều thực sự khiến họ sợ hãi là con quái vật mà họ vẫn tưởng là tượng đá dưới chân tháp cao.
Bởi lúc này, nó cũng đã thức tỉnh, mở đôi mắt đỏ ngầu ra. "Xoetl"
Một tiếng vỗ nước vang lên, Tô Vũ lao ra khỏi dòng nước, tay cầm một tảng đá hình elip.
Những chất cặn trên bề mặt đã được loại bỏ, toàn thân tảng đá trong suốt như thạch anh tự nhiên.
Bên trong có một cái xương dài khoảng một thước, ngọn lửa đỏ như máu đang toả ra từ cái xương ấy.
Nhưng vì tiếng động trời long đất lở, nên không ai nhận ra lúc này Tô Vũ đã lên bờ.
Bạch Nhấn Hạt Tử thở hồng hộc vài cái rồi ngồi phệt xuống đất, bỗng nhiên òa khóc nức nở, tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng.
"Đây là cái thói đời gì vậy chứ, người ta vẫn nói người tốt không sống lâu, tai họa kéo dài ngàn năm. Các người nói xem, sao lúc bình thường tôi lại thích làm việc thiện chứ?" Ý Bạch Nhãn Hạt Tử muốn nói rằng vì mình là người tốt nên mới gặp số kiếp ngắn ngủi, phải chết ở đây.
"Ai bảo ông bình thường thích làm việc thiện?" Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng họ.
Tất cả mọi người quay lại nhìn, thấy là Tô Vũ đang đứng cách đó không xa, trong tay ôm tảng đá kia.