Truyền Nhân Thần Y

Chương 63: C63: đúng lúc này



Những thứ này không cần Từ Thiên Thành nói thì Diêm Đan Dương cũng hiểu. Bởi vì người gọi điện tới đầu tiên là Từ Thiên Thành mà không phải là Thẩm Ngạo đã chứng tỏ hết thảy.

Thế nhưng hiện tại trong lòng Diêm Đan Dương không thấy bực tức lắm, trái lại còn hơi vui vẻ.

Bởi vì theo như những gì Từ Thiên Thành miêu tả thì Tô Vũ là một nhân tài, để anh thay thế vị trí của Thẩm Ngạo là một phương án hay.

Rõ ràng là Diêm Đan Dương đã tính sai. Tô Vũ hoàn toàn không phải là quân cờ mà ông ta có thể tùy ý sắp đặt. Hơn nữa, ông ta cũng không có quyền kiểm soát Tân Hải và Thượng Nhiêu, chẳng qua là tự tin vào hậu thuẫn của bản thân mà thôi, thật tình không biết rằng ở trong mắt Tô Vũ, những thứ này có là gì?

Trong gian nhà trong của tứ hợp viện, một ông cụ tuổi hơn bảy mươi ngồi ngay ngắn trên ghế, ấm trà cầm trên tay bốc lên từng làn khói xanh nhưng vẻ mặt ông ấy lại lộ rõ ưu sầu.

Người này chính là Thiện Bản Thanh. Về lý mà nói, ở tuổi của ông ấy, với uy danh của ông ấy ở Hoa Hạ thì đáng lẽ ra ông ấy đã được an hưởng cuộc sống nhàn nhã rồi mới phải, có gì mà phải rầu rĩ không vui?


Nguyên nhân của chuyện này là do cháu gái út của ông ấy là Thiện Vũ Băng, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ốm yếu, lắm bệnh tật, đã thăm khám khắp các thầy thuốc nổi tiếng trong thiên hạ rồi nhưng không hề có kết quả gì, gần đây, bệnh tình của cô ấy trở nặng, trở thành mối tâm bệnh trong lòng Thiện Bản Thanh.

Một ngày chưa chữa khỏi thì một ngày ông ấy không thể ngủ ngon.

Đúng lúc này, Diêm Đan Dương đi từ ngoài vào, chắp tay nói với Thiện Bản Thanh: “Chúc mừng cụ Thiện, chúc mừng cụ Thiện.”

Nghe thấy có người chúc mừng mình, Thiện Bản Thanh hơi ngước mắt lên: “Ông Diêm có chuyện gì vui vậy?”

Diêm Đan Dương cung kính nói: “Cụ Thiện, hôm nay tôi xem sao buổi đêm, phát hiện ra ở Tân Hải có một ngôi sao sáng lấp lánh, bấm đốt ngón tay tính toán thì ra là ở Tân Hải xuất hiện một vị thần y tài giỏi chưa từng có, vậy chẳng phải là chuyện đáng mừng hay sao?”

Mới nghe thấy tin có thần y, hai mắt Thiện Bản Thanh lóe sáng, dẫu đã từng nghe điều này vô số lần nhưng ông ấy vẫn luôn ôm ấp hy vọng.

Vị thần y mà Diêm Đan Dương đang nói tới không phải Tô Vũ mà là Tiêu Tuyết Ny. Còn chuyện Diêm Đan Dương bấm đốt ngón tay tính toán, thực ra chỉ là nói ra tin tức mình biết được mà thôi.

Với tư cách là người có hiểu rõ nhất định về thuật phong thủy, đương nhiên Diêm Đan Dương cũng có nghiên cứu về bác sĩ Đông y.

Trước đó Tiêu Tuyết Ny đã chữa khỏi cho một bệnh nhân bị rối loạn thần kinh bàng quang nên Diêm Đan Dương cũng tò mò, người này vô cùng có khả năng chính là truyền nhân của thần y Hoa Hạ Cố Thị.

Bởi vì căn cứ vào tin tức giang hồ mà ông ta biết thì Tiêu Tuyết Ny dám châm cứu vào thần kinh bàng quang, có lẽ là đã nắm giữ thuần thục “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”.


Mười mấy năm qua, Thiện Bản Thanh tìm kiếm khắp cả nước vẫn không tìm ra được truyền nhân của Cố Thị, hiện tại, bất kể Tiêu Tuyết Ny có phải là người của Cố Thị hay không, ít nhất thì cũng có chút bản lĩnh thật sự.

Chưa biết chừng lại chữa được bệnh cho cháu gái của Thiện Bản Thanh là Thiện Vũ Băng.

Đương nhiên đây là một chuyện rất lớn đối với Thiện Bản Thanh, nhưng đối với Diêm Đan Dương thì nó chỉ là cách để dời ngọn núi lớn Thiện Bản Thanh tới thành phố Tân Hải một chuyến mà thôi.

Nhờ vậy mà không cần phải làm to chuyện, tên nhóc dám khiêu khích ông ta hôm nay cũng sẽ tự động ngoan ngoãn quỳ gối nhận lỗi trước mặt ông ta, cách này gọi là sách lược không đánh mà thắng.

“Ông Diêm, ông nói thật chứ?” Bất kể là chuyện gì có liên quan tới việc chữa trị cho cháu gái mình thì Thiện Bản Thanh đều cực kỳ để tâm.

Mặc dù nhà họ Thiện có cháu con đầy đàn nhưng Thiện Bản Thanh lại chỉ thiên vị mỗi cô cháu gái này, thấy Thiện Vũ Băng khóc, tim Thiện Bản Thanh cũng đau như bị dao đâm.

Diêm Đan Dương gật đầu nói: “Cụ Thiện, tôi không dám nói láo với cụ nửa câu.”


Thiện Bản Thanh lập tức kích động, hô to: “Người đâu, lập tức chuẩn bị, tôi phải đích thân tới thành phố Tân Hải.”

Nói đùa gì vậy? Hiện tại đã là đêm khuya, một ông già hơn bảy mươi tuổi nói xong lập tức đứng dậy đòi đi ngay, hơn nữa ông già này còn không phải là người bình thường mà là người có tầm ảnh hưởng trên toàn Hoa Hạ.

Bất kể lịch trình nào của ông ấy đều được chính phủ hết sức chú trọng, nhất là về mặt bảo an lại càng không thể qua loa, nếu như ông cụ này có mệnh hệ gì thì không ai có thể gánh vác nổi.

Diêm Đan Dương vội giữ chặt tay Thiện Bản Thanh lại, nói: “Cụ Thiện, tôi biết ông thương cháu gái nhưng chuyện này không thể sốt ruột được, theo như tôi nhẩm tính thì bốn, năm ngày nữa vị thần y này sẽ có duyên với ông, chúng ta chuẩn bị cẩn thận rồi hẵng đi.”

Thực ra là Diêm Đan Dương mới là người cần phải chuẩn bị, ông ta phải tung tin tức này ra trước, nếu không, với tính cách nóng vội của Thiện Bản Thanh, e là ông ấy sẽ tìm ra người ngay trong ngày rồi trở về luôn, hoàn toàn không thể đạt được mục đích của ông ta.

Thiện Bản Thanh gật đầu lia lịa nói: “Phải phải, chuyện này xin nhờ ông Diêm toàn quyền xử lý, bất kể thế nào cũng phải tìm cho ra vị thần y này.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.