Chỉ thấy Tiêu Tuyết Ny sửng sốt nói: "Nhanh vậy sao?”
Dương Huy Diệu vội nói: "Cô Tiêu à, không phải tôi nói chứ, tự cô cũng có thể nhìn ra, vị trí địa lý của Ngự Thiện Cung cô cũng đã thấy rồi, thực sự không giấu gì mấy hôm nay người gọi điện cho tôi nhiều lắm. Nhưng tôi vẫn chưa đồng ý, là vì chưa tìm được người có duyên với cửa hàng này, hôm nay tôi nhận được điện thoại của cô, vừa nghe đã biết cô chắc chắn là người có duyên với nó. Vậy cô đợi nhé, tôi lập tức qua đó, mười phút."
Nói xong Dương Huy Diệu lại hàn huyên thêm vài câu, ý đồ là giữ chân Tiêu Tuyết Ny không để vụ làm ăn đã tới cửa tuột mất.
Cuối cùng Tiêu Tuyết Ny đồng ý thì ông ta mới cúp máy.
"Thật kỳ lạ, ông chủ này có vẻ rất muốn gấp rút ra tay, sẽ lập tức qua đây, gặp mặt bàn chỉ tiết." Cúp máy xong, Tiêu Tuyết Ny nói với Tô Vũ và Phó Cổ.
"Cô nói vậy không phải thừa thải sao, ông ta đã dán tấm biển này. rồi, vậy chắc chắn là muốn chuyển nhượng rồi, cô đừng nhìn ông ta viết phí chuyển nhượng ba chục ngàn mà lầm, rất có thể đây chỉ là cái bình phong thôi. Tôi đoán đến lúc đó ông ta còn sẽ đưa ra một số yêu cầu gì khác nữa."
Theo quán tính suy nghĩ của con người, lời Phó Cổ nói chắc chắn là rất có lý.
Chỉ có điều nghe xong Tiêu Tuyết Ny lại lắc đầu nói: "Vậy nếu thế thì chúng †a đi thôi, kiểu dùng thủ đoạn cấp thấp này để thu hút người ta thực sự khiến người ta chẳng muốn động lòng."
Nhưng Phó Gổ lại vội ngăn Tiêu Tuyết Ny lại, ranh mãnh nói: "Cô Tiêu, đừng vội mà. Người ta đã đến rồi, chúng ta bỏ đi như vậy e là hơi mất lễ nghĩa đúng không?”
Phó Gổ bề ngoài nói vậy cũng không sai, nhưng trong lòng tên này lại không nghĩ vậy.
Trong lòng anh ta nghĩ, ông chủ của Ngự Thiện Phòng này nói gì thì chắc cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố Kim Lăng.
Bây giờ một nhân vật như vậy qua đây, đúng lúc cũng đã tới giờ cơm rồi, tối thiểu thì đối phương cũng có thể mời một bữa cơm chứ?
Đến lúc nếu đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng gì đó, tất nhiên họ sẽ không đồng ý, dù sao mục đích của họ chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.
Bên này Dương Huy Diệu cúp máy xong, lập tức lái xe đến đây.
Mấy hôm gần đây vì chuyện này, ông ta có thể nói là đau đầu nhức óc, sứt đầu mẻ trán.
Người hiểu chuyện đều biết, Ngự Thiện Cung này là tài sản của thị trưởng Tôn, nhưng ông chủ bình phong đứng sau lại là Dương Huy Diệu.
Bởi vì người trong chính phủ không thể kinh doanh, nghe tin này xong, người đầu tiên lo lắng chính là ông ta, bởi vì ông ta mới là ông chủ bình phong chân chính, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, rất có thể thị trưởng Tôn sẽ làm một phen bỏ xe giữ tướng.
Đến lúc đó mặc kệ thôi, thực tế cũng không có cách nào quản được, cuối cùng người gánh họa chẳng phải cũng chỉ có thể là ông ta thôi sao? Cho nên bây giờ cách tốt nhất là nhanh chóng sang tay, hoàn toàn rũ sạch quan hệ với chuyện này, trong lòng mới yên ổn được.
Chẳng bao lâu, một chiếc xe ô tô Mercedes đen dừng lại trước cửa Ngự Thiện Cung, Dương Huy Diệu từ ghế lái bước xuống.
Rồi đi đến trước mặt ba người đang đứng bên tấm biển cười hỏi: "Vị này chính là cô Tiêu vừa gọi điện cho tôi phải không?"
Tiêu Tuyết Ny lịch sự đưa tay phải ra nói: "Chào Dương tiên sinh, tôi tên Tiêu Tuyết Ny."
Những thứ khác tạm không nói nhiều, chỉ nhìn thấy đối phương có tóc vàng mắt xanh, Dương Huy Diệu đã cảm thấy có hy vọng.
Bởi vì đối phương là người nước ngoài, rất có thể không biết một số chuyện của Ngự Thiện Cung, mà thực tế đến giờ người địa phương cũng rất ít người biết.
Nhưng Dương Huy Diệu tin rằng, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh sẽ truyền ra, đây là chuyện giấy không gói được lửa.
Cho nên ông ta phải tranh thủ lúc chưa truyền ra thì chuyển nhượng cửa hàng này đi, rồi trốn thật xa, không bao giờ muốn dính líu đến mấy chuyện này nữa.
Dương Huy Diệu hơi cúi người bắt tay Tiêu Tuyết Ny, rồi lại lấy thuốc Trung Hoa từ trong túi ra, nhưng Tô Vũ lại khoát tay biểu thị không hút, Phó Cổ đương nhiên cùng một giuộc với Bạch Nhãn Hạt Tử, có thể chiếm của hời thì chắc chắn không thể bỏ qua.
Anh ta nhận lấy điếu thuốc châm lửa rồi nói: "Ông chủ Dương à, ông cũng thấy rồi đấy, ở đây lưu lượng xe cộ lớn thế, nói chuyện còn không nghe rõ, nếu ông thực lòng muốn chuyển nhượng cửa hàng, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện cho tử tế, tôi xin nói trước nhé, hai người bạn tôi đây đều không thiếu tiền đâi . Đam Mỹ Cổ Đại
Phó Cổ dùng một câu nói thẳng cho Dương Huy Diệu biết, cho dù lát nữa ông ta đưa ra yêu cầu tăng giá, hay bất cứ yêu cầu nào khác cũng không sao.
Dù sao mục đích của họ cũng không phải thực sự muốn tiếp quản Ngự Thiện Cung, mục đích của họ chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.