Truyền Nhân Thần Y

Chương 671: C671: Mặt trời mọc đằng tây



"A lô, anh ba gọi điện có chuyện gì vậy?" Tuy trong lòng vẫn luôn hơi khó chịu với Mã Mật Phong.

Chủ yếu nhất vẫn là vì đứa con trước kia của mình, Mã Hữu An cảm thấy chính là Mã Mật Phong thấy chết không cứu, nếu không bây giờ Mã Hiểu Lộ đã có thêm một đứa em trai.

Một khoảng thời gian Mã Hữu An và Mã Mật Phong cơ bản không có qua lại gì cả. Mãi đến mấy năm trước, Mã Mật Phong chủ động tìm đến ông ấy, đề cập đến chuyện hôn sự của Mã Hiểu Lộ.

Lúc đó cảm thấy điều kiện gia đình đối phương cũng tạm ổn, nên cũng đồng ý luôn.

Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là, Mã Mật Phong hứa cho hai vợ chồng họ một công việc có thể diện.

Nhưng sau khi kết hôn, họ mới hối hận sao lại để Mã Hiểu Lộ gả cho một người như vậy.

Thậm chí vì chuyện này, Mã Hữu An còn tìm Mã Mật Phong cãi nhau một trận rất to.

Nhưng kết quả cuối cùng, ngoài việc khiến hai vợ chồng họ mất việc ra, chẳng có gì thay đổi cả.

Giờ nhìn Mã Hiểu Lộ hạnh phúc như vậy, xét cho cùng vẫn là nhờ Mã Mật Phong, tuy họ biết thực ra Mã Mật Phong không hề có ý tốt.


Nhưng cũng đã lớn tuổi rồi, hơn nữa con cái cũng có một nơi ổn định để quay về, ông ấy còn có lý do gì mà so đo tính toán chứ?

"Haha, Hữu An à, anh chỉ gọi điện hỏi một chút, mấy em đến đâu rồi? Bên này nhiều khách khứa đến rồi, anh thấy lát nữa đến muộn sẽ khó đỗ xe."

Mã Mật Phong nói trong điện thoại.

"Ồ, vốn dĩ chắc khoảng mười mấy phút nữa là bọn em đến, nhưng xe chạy được nửa đường thì hết xăng, em đang phát sầu đây."

Nghe lời Mã Hữu An nói xong, Mã Mật Phong vỗ trán hỏi:

"Mấy em đang ở vị trí nào, xe hết xăng, quả thực rất rắc rối, anh lập tức lái xe qua.

Mã Mật Phong đột nhiên nói vậy, lại khiến Mã Hữu An cảm thấy hơi bất ngờ.

Cầm điện thoại lên nhìn, dường như muốn xác định, người gọi điện đến rốt cuộc có phải Mã Mật Phong không.

Xác định xong, Mã Hữu An chớp chớp mắt nói: "Bọn em đang ở bên cạnh sân phơi Đả Thạch Áo này."

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

"Được, em đợi nhé, anh lập tức qua đó, bên này không có trạm xăng, anh cho. em ít xăng.

Đợi anh nhé." Nói xong, Mã Mật Phong cúp máy, lập tức lái xe đến sân phơi Đả Thạch Áo.


"Điện thoại của Mã Mật Phong à? Nói gì vậy?" Chung Phù Ngọc thấy Mã Hữu An cúp máy, bèn tò mò hỏi. Loại người mấy năm không liên lạc, đột nhiên lại gọi đến, quả thực khiến người ta cảm thấy khá bất ngờ.

"Anh ba nói, anh ấy lập tức lái xe qua, mang xăng đến cho chúng ta." Khi nói ra lời này, ngay cả chính Mã Hữu An cũng cảm thấy hơi khó tin.

"Ồ, mặt trời mọc đăng tây rồi à2" Chung Phù Ngọc cười nói mang ý mỉa mai. Mã Hữu An nhún vai đáp: "Ai mà biết được, chúng ta cứ đợi đi, dù sao chắc cũng không lâu nữa Hiểu Lộ cũng sẽ đi ngang qua đây, không được thì lấy chút

xăng từ chỗ họ là được."

Chung Phù Ngọc gật đầu, hiện tại dường như cũng chỉ có thể vậy thôi.

Đúng lúc Chung Phù Ngọc và Mã Hiểu Lộ nói chuyện qua thoại chưa đến mấy phút, phía sau có một chiếc Maserati trắng từ từ chạy tới, rồi dừng lại bên cạnh hai người từ từ hạ cửa sổ xuống.

Mã Hữu An ném đầu thuốc lá trên tay ngẩng mắt nhìn, rồi nói: "Chị cả, anh rể cả, hai người đến rồi!"

Người ngồi ở ghế lái chính là anh rể cả của Mã Hữu An, Đoạn Vân Phi, đây có thể coi là một nhân vật khó lường, qua bao nhiêu năm vật lộn, giờ ông ta đã là quan chức cấp tỉnh.

Mã Minh Châu ngồi ở ghế phụ lái quay mặt nhìn, vô cảm hỏi: "Sao thế, đến cửa nhà không dám về à?"

Mã Hữu An gãi gãi đầu nói: "Không phải, lúc em ra khỏi nhà quên đổ xăng, hết xăng thôi."


Đoạn Vân Phi lắc đầu, xã hội bây giờ người mua được xe nhưng không chạy xe nổi nhiều lắm, rất rõ ràng Mã Hữu An trong mắt Đoạn Vân Phi chính là loại người như vậy.

Chỉ thấy ông ta tùy tay lấy một tấm thẻ xăng từ trên bảng điều khiển, đưa cho Mã Hữu An nói: "Cầm lấy, lần sau nhớ đổ đầy xăng."

Nói xong lại quay đầu nhìn một cô gái tóc nhuộm màu kỳ quái ở ghế sau nói: "W¡ Vi, còn không mau gọi cậu đi."

Lúc này Đoạn Vi căn bản không có ý nhìn ra ngoài cửa sổ, tai đeo tai nghe, lắc đầu lắc cổ theo nhạc.

"W¡ Vi, con không nghe thấy cha đang nói chuyện với con à?" Mã Minh Châu giơ tay định tháo tai nghe của cô ta, nhưng lại bị đối phương từ chối.

"Con nghe thấy rồi, chẳng phải chỉ là một ông cậu vô dụng thôi sao, có gì ghê gớm đâu" Đoạn Vi nói xong, tiếp tục lắc đầu lắc cổ theo nhạc. . Truyện Gia Đấu

Bởi vì cô ta đeo tai nghe nên giọng nói đặc biệt to.

Chung Phù Ngọc đứng bên đường nghe xong lập tức tức giận, định nói vài câu, nhưng lại bị Mã Hữu An ngăn lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.