Truyền Nhân Thần Y

Chương 749: C749: Nói xong



Bây giờ trên thị trường, dược liệu mà Lê Dương thu mua giá cao, giá đang giảm kiểu nhảy lầu, đã rớt khỏi mức trung bình mấy năm trước.

Mà công ty của Mã Hiểu Lộ cũng vận hành bình thường, Lê Diệu Huy đương nhiên biết, chuyện đã xảy ra sơ suất, nên ông ta cần Lê Dương cho ông ta một lời giải thích.

Thực tế làm sao Lê Dương không biết mấy chuyện này, giải thích, anh ta còn muốn một lời giải thích đấy.

Chỉ thấy anh ta hít sâu một hơi, từ từ đi qua trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lê Diệu Huy nói: "Xin lỗi ông nội, để ông thất vọng rồi."

"Ông không cần cháu xin lỗi, phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là cháu không biết mình sai ở chỗ nào." Lê Diệu Huy dùng gậy chống trên tay gõ gõ xuống đất nói.

Trên thực tế nhìn bề ngoài, Lê Dương lỗ gần hai mươi tỷ, cho dù là nhà họ Lê thì cũng có thể dùng câu tổn thương nặng nguyên khí để hình dung.

Chỉ là điều này vẫn chưa đủ tổn thương đến gân cốt nhà họ Lê, mà bao năm nay Lê Diệu Huy hy vọng có thể bồi dưỡng ra một người có thể cầm lái cho nhà họ Lê.

Lê Dương nghiến răng nói: "Ông nội, sau lưng họ có công ty AG, nếu không có công ty này, cháu nhất định có thể thành công."

Lê Diệu Huy nhìn Lê Dương nói: "Thực sự là công ty AG sao? Cháu thực sự cảm thấy là lỗi của công ty AG sao? Cháu vẫn chưa ý thức được cháu thực sự sai ở chỗ nào, cứ quỳ ở đây đi, lúc nào nghĩ ra, lúc đó hãy đứng dậy."


Nói xong, Lê Diệu Huy chống gậy đứng dậy vào phòng ngủ.

Lê Dương siết chặt hai nắm tay, nếu không phải công ty AG, đúng là anh ta đã thành công rồi.

"Làm việc gì phải tìm nguyên nhân từ bản thân nhiều hơn." Lê Diệu Huy vào phòng để lại một câu như vậy.

Nhìn bề ngoài, đúng là sự xuất hiện của công ty AG đã phá vỡ bố cục của anh ta. Nhưng chính xác hơn một chút, không phải lỗi của công ty AG, mà là bản thân Lê Dương quá cứng đầu tự phụ, quá tự tin.

Anh ta cảm thấy mình khi đối mặt Mã Hiểu Lộ, có ưu thế tuyệt đối, nên căn bản không tìm hiểu đối thủ thấu đáo.

Hơn nữa khi chuyện xuất hiện biến hóa, anh ta mơ màng không phát hiện kịp thời, đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến tổn thất lần này.

Mà Lê Diệu Huy chính là muốn anh ta ở đây suy ngẫm cho tốt, khiến anhta ý thức được rốt cuộc sai ở chỗ nào.

Bởi sai lầm vĩnh viễn không thể là việc, mà là người, chỉ có người mới có khả năng phạm sai lầm.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát sàn màu xanh, như bàn tay mềm mại không xương của thiếu nữ vuốt ve trên người Mao Đầu.

Tên nhóc hơi động đôi tai, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.

"Reng reng!"

Đúng lúc này, Mã Hiểu Lộ đang rửa mặt, điện thoại của cô đặt trong phòng đột nhiên reo lên. Tô Vũ mặc đồ ngủ cầm điện thoại đi ra: "Điện thoại của em này."

"Ồ." Mã Hiểu Lộ nhanh chóng nhổ bọt trong miệng, cầm khăn lau miệng rồi nghe máy.

"Mao Đầu, lại đây." Tô Vũ đứng trên ban công nói với Mao Đầu cách đó không xa.


Mao Đầu chống chân trước, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, lê chân sau như tàn tật bò đến bên Tô Vũ: "Sáng sớm có chuyện gì vậy?"

Tô Vũ nhẹ nhàng véo tai Mao Đầu nói: "Mấy hôm nữa, có lẽ chúng tao sẽ đi một thời gian, mày phải trông nom nhà cửa cho tốt."

Mao Đầu lắc đầu thật mạnh, chớp chớp mắt nói: "Đi bao lâu vậy?"

"Chắc khoảng ba tháng." Tô Vũ suy nghĩ rồi đáp.

"Vậy tôi cũng muốn đi."

"Ờ, mày biết đó, mang thú cưng lên máy bay rất phiền phức."

Đúng lúc này, Mã Hiểu Lộ đi ra, ngồi bên cạnh Tô Vũ, lúc này biểu cảm của cô không khác Mao Đầu bao nhiêu, rõ ràng là vẻ chưa tỉnh ngủ.

Cả người như không xương nằm úp lên lưng Tô Vũ nói: "Mai đi Yên Kinh với em được không?"

"Hửm? Đi Yên Kinh làm gì?" Tô Vũ không hiểu hỏi.

"Vừa rồi trên điện thoại nói, Yên Kinh có một hội nghị biểu dương doanh nhân trẻ gì đó, mời em đi tham dự." Mã Hiểu Lộ nằm trên người Tô Vũ đáp.


Nói đến doanh nhân trẻ, Mã Hiểu Lộ tuyệt đối tính là người xuất sắc trong đó, biết đâu đi còn có thể lấy giải thưởng gì cũng nói không chừng.

Tiện thể chắc hẳn còn có thể quen nhiều đối tác làm ăn.

"Được, vậy hôm nay anh cùng đến công ty với em, thực hiện sơ bộ chuyện tối qua đã bàn, thế nào?"

Mã Hiểu Lộ tất nhiên biết ý Tô Vũ nói là gì nên gật đầu đồng ý.

...

Trong khu nhà họ Lê ở Yên Kinh, Lê Dương quỳ cả đêm trong đại sảnh, hai chân sớm đã tê dại.

Cũng không biết là do đêm khuya vắng lặng tự mình suy ngẫm kỹ, hay cú đả kích lần này khiến anh ta trưởng thành không ít trong một đêm.

Anh ta cuối cùng cũng ý thức được, vấn đề nằm ở bản thân mình, mình quá kiêu ngạo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.