Truyền Nhân Thần Y

Chương 818: C818: Người tốt có phúc báo



Dù sao cảm kích thì cảm kích, Mã Hiểu Lộ cũng không cho họ nhiều tiền như vậy không công, người ta cũng dùng một miếng ngọc để trao đổi.

Cái gọi là mua bán hoàn toàn dựa vào sự tình nguyện của hai bên, hôm nay gặp nhau ở đây chỉ có thể nói là một loại duyên phận thôi.

"Thật không ngờ, cái áo này khá hợp với anh đấy." Mã Hiểu Lộ đi qua chỉnh lại cổ áo cho Tô Vũ rồi nói.

Triệu Vân Thiến cũng dụi mắt, rồi hít sâu một hơi nói: "Đúng vậy, vị tiên sinh này mặc chiếc áo khoác này, trông rất lịch lãm phong độ bất phàm."

Mã Hiểu Lộ quay lại cười với Triệu Vân Thiến, rồi gật đầu nói: "Vậy được, lấy cái này, bao nhiêu tiền?”

Mã Hiểu Lộ vừa nói, vừa tìm nhãn mác trên áo. 'Tô Vũ nhấc tay áo lên nhìn, nói về loại áo này thực ra anh không thích lắm,

chủ yếu là b: n hành động, nhưng anh biết nếu mình nói ra, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ không vui.

"Em thực sự muốn mua quần áo cho anh à, mặt trời mọc đằng tây rồi." Tô Vũ nói đùa.


"Hứ, anh nói gì vậy chứ, nhưng nghĩ lại kỹ, hình như đúng là em chưa mua quà cho anh mấy, nói đi, anh còn thích gì nữa, hôm nay bổn cung có tâm trạng tốt, đều đồng ý hết."

Mã Hiểu Lộ đúng là có tâm trạng rất tốt, quan trọng nhất là khi biết hành động trước đây của mình đã cứu mạng một người, khó tránh khỏi trong lòng sẽ có chút cảm giác thành tựu.

"Cô gái này, vị tiên sinh này, hai người n nhân của nhà chúng tôi, tôi không biết báo đáp thế nào. Hôm nay gặp được hai người ở đây, đây chính là một loại duyên phận, chiếc áo này coi như tôi tặng vị tiên sinh này."

Triệu Vân Thiến đứng bên cạnh cúi người nói.

Đồng thời, Mã Hiểu Lộ cũng lấy nhãn mác từ trong lòng Tô Vũ ra, cầm lên xem, lập tức ngay cả Mã Hiểu Lộ cũng giật mình.

Chiếc áo khoác này, giá nhãn mác lên đến 58 ngàn, hơn nữa trong cửa hàng không có bảng giảm giá, tức là đây là giá gốc.

Người ta nói ở Yên Kinh cái gì cũng đắt, câu này quả nhiên danh bất hư. truyền.

Tuy nói chỉ hơn năm mươi ngàn, với Mã Hiểu Lộ không tính là gì, giờ cô cũng có thể gánh vác được.

Nhưng với Triệu Vân Thiến, Mã Hiểu Lộ có đủ lý do tin rằng, đây tuyệt đối là một khoản chỉ tiêu không nhỏ.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Thử nghĩ xem, một nhân viên bán hàng ở cửa hàng độc quyền này, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Chắc tặng một chiếc áo như vậy, có thể tương đương. hai ba tháng lương của cô ấy rồi.


Cho nên dù thế nào, hôm nay Mã Hiểu Lộ tuyệt đối không thể để Triệu Vân 'Thiến móc hầu bao, nếu không cô sẽ áy náy trong lòng.

"Cô nói gì vậy, trước kia chúng tôi đâu có cho tiền cô không công, thế này không thể để cô trả tiền được, hay vầy đi, tôi nghe nói nhân viên các cô mua hàng, thường sẽ có chiết khấu đúng không?”

Mã Hiểu Lộ biết nếu trực tiếp từ chối, không nhận lòng tốt của người ta, sẽ khiến đối phương hơi khó xử, nên đưa ra một cách mà Triệu Vân Thiến không mấy từ chối được.

Quả nhiên, Triệu Vân Thiến cũng không khăng khăng, mà cười nói. "Đúng vậy, nhân viên nội bộ mua hàng, có thể hưởng ưu đãi tám phần trăm."

"Vậy được, cô giúp chúng tôi mua, nhưng tiền này phải do chúng tôi trả được chứ?" Mã Hiểu Lộ cười nói với Triệu Vân Thiến.

Triệu Vân Thiến gật đầu, sau đó Mã Hiểu Lộ lấy chiếc áo khoác từ trên người Tô Vũ đưa cho Triệu Vân Thiến.

"Hai vị chờ chút, tôi qua đó tính hóa đơn cho hai vị." Triệu Vân Thiến nhận lấy áo khoác rồi nói.

Đợi đối phương rời đi, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đứng trong cửa hàng nhìn, Tô Vũ hỏi.

"Sao thế, hai người quen nhau từ trước à?" Lúc nãy Tô Vũ bước ra, đã thấy rõ ràng mắt cô gái kia rưng rưng nước mắt.


Nếu nói Mã Hiểu Lộ là một chàng trai phong độ, còn có khả năng nói mấy lời sến súa, khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng Mã Hiểu Lộ là con gái, sao vài ba câu đã khiến người ta cảm động vậy chứ.

"Không phải, anh biết không, đây còn tính là người quen đấy. Miếng ngọc bội này anh biết mà, lúc đầu chúng ta mua ở triển lãm trang sức Tân Hải. Cô gái này chính là con gái của ông bác đó.

Vì lúc đó chúng ta mua miếng ngọc bội này, giúp mẹ cô ấy đang bệnh nặng có tiền chữa bệnh, nên khi cô ấy nhìn thấy chúng ta, trong lòng rất biết ơn.

Đây gọi là người tốt có phúc báo, đi đâu cũng dễ nói chuyện. Xem ra sau này em nhất định phải làm nhiều việc thiện.”

Mã Hiểu Lộ chu môi tự gật gù nói. Tô Vũ cũng gật đầu, nói thật anh cũng không nghĩ còn có tầng quan hệ này ở bên trong.

"Giờ biết làm nhiều việc thiện rồi à? Trước kia anh nói muốn mua miếng ngọc. bội này, em còn không cho cơ."

"À, đúng rồi, lâu nay trong lòng em vẫn tò mò, chưa hỏi anh! Lần trước, ở cửa hàng châu báu, viên đá hoa mai trông không mấy bắt mắt đó, sao Thiện lão tướng quân lại sẵn lòng bỏ ra mười triệu mua nhỉ?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.