Truyền Nhân Thiên Y

Chương 124: 124: Năng Lực Chỉ Có Ngần Ấy Thôi Sao




"Cô Mộ, cô có nhầm lẫn không?"
"Bây giờ sửa vẫn còn kịp đó, nếu không 100 vạn nhân dân tệ của cô hôm nay có thể bị mất."
Sau khi nghe điều này, Một Khuynh Tuyết quay lại nhìn một cái, Bạch Vân Hi vẫn có thần sắc không được tự nhiên như cũ, cười nói: "Không quan trọng, ngay từ đầu nó đã không phải là số tiền lớn gì, hơn nữa..."
Vừa đổi giọng, cô ấy lập tức nhìn về phía Lương Siêu, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười quyến rũ mà không thô tục.

Khiến cho không biết bao nhiêu xương cốt của những người đàn ông có mặt ở đây có chút giòn...!
"Sự lợi hại của Lương thần y, tôi cũng được lĩnh hội qua rồi à nha!”
"Phương diện khác kia cũng lợi hại như vậy, liệu lát nữa ở buổi tỉ võ có thể làm người ta thất vọng được không?"
Xôn xao!
Mọi người nghe vậy, tất cả đều ồ lên!
Ngay lập tức, hết người này đến người khác đều nhìn Lương Siêu với sự ghen tị và căm ghét.

Nghe ý của Một Khuynh Tuyết, có thể cô ấy đã bị Lương Siêu đưa lên giường rồi!
Lương Siêu này bên người đã có rất nhiều mỹ nhân bâu xung quanh hắn vậy rồi, thế mà Mộ Khuynh Tuyết vừa mới gặp qua này cũng không buông tha!
Tham lam háo sắc như vậy, không sợ bị trời phạt sao!
“Haizz…”
Lương Siêu thở dài một hơi, ông đây lợi hại hay không chẳng lẽ tự mình không biết sao, cô lĩnh hội cái quần què ấy?
Nhưng hắn cũng biết rằng bây giờ dù hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ bị những người vốn đã tràn đầy sự phẫn nộ gán cho hắn là một kẻ cặn bã thôi, tốt hơn hết là không nói gì.


Đồng thời trong lòng hắn càng thêm chắc chắn là sau này nhất định sẽ trốn tránh người phụ nữ này càng xa càng tốt, bằng không không biết cái mỹ nhân hồng nhan họa thủy này sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu thù hận.

“Hừ…”
Sớm biết rằng người phụ nữ này không phải hiền nhưng không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy!"
Hạ Tử Yên tức giận phàn nàn, sắc mặt của Liễu Băng Khanh cũng có chút khó coi, Lương Siêu lúc này cũng thầm thấy may mắn.

Nếu không phải là bởi vì hai ngày nay luôn ở cùng với hai cô ấy, nếu không e rằng khó tránh khỏi sự nghi vấn.

"Rắc!"
Bạch Vân Hi hai tay nắm chặt thành quyền, trong lòng bốc lên một ngọn lửa ghen tị không rõ.

Bạch Thiên Nam ở một bên thấy vậy, cau mày ho nhẹ một tiếng, thì thào nói: "Vân Hi, đừng mất bình tĩnh."
"Nếu con thực sự không thích họ Lương đó, con có thể tra tấn và gi3t chết hắn ta trên sàn đấu võ thuật cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ con phải giữ phong thái của chính mình trước mặt mọi người."
Bạch Vân Hi hít một hơi thật sâu và chậm rãi gật đầu.

"Cha yên tâm đi."
"Con biết phải làm gì."
"Ừ."
Bạch Thiên Nam gật đầu, lập tức bước lên sân khấu, cầm lấy micrô và mỉm cười ấm áp: "Mọi người, bởi vì con trai tôi đã lập được kỳ tích một chọi mười sáu, nên quy tắc của cuộc thi phân bộ tỉnh năm nay cũng khác trước kia."
Khán giả vỗ tay như sấm, Lương Siêu âm thầm cười lắc đầu, còn không quên vì con trai kiếm chút danh tiếng.

Trước khi bắt đầu còn không quên thổi cho con trai to như vậy, lấy danh tiếng, không sợ anh ta tí nữa ngã xuống sẽ thành tàn phế vô dụng sao?
"Trận tỷ võ lần này chỉ đánh một trận!”
“Đó chính là tiến hành cuộc chiến đoạt danh hiệu cao nhất! Các vị ở đây hẳn là đã mong đợi điều này từ lâu rồi đúng không? Vậy được thôi.”
“Ngay lúc này, Bạch mỗ nhân danh là chủ phân bộ của Võ Minh tỉnh lần này xin tuyên bố cuộc thi đoạt giải nhất lần này chính thức bắt đầu!”
“Mời đôi bên lên sân khấu!"
Nói xong, Bạch Vân Hi cùng Lương Siêu bước lên sân khấu, Bạch Thiên bước xuống sân khấu, và họ đứng đối mặt nhau cách nhau hàng chục mét.

Đồng thời, mọi người đều thẳng người, lấy lại tinh thần.

Sau hai hoặc ba phút, mọi người vẫn thấy hai người họ vẫn đứng im bất động, ngay lập tức mọi người bắt đầu nhỏ giọng xì xào.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao còn chưa động thủ?"

"Gấp cái gì, đây chính là cao thủ so chiêu, anh tưởng là đầu gấu ẩu đả ngoài chợ à?”
“Xí, ừ thì tôi thừa nhận Lương Siêu quả thực là một cao thủ y đạo, nhưng xét về sức chiến đấu, hắn ở trước mặt cậu Bạch thì coi là cao thủ gì chứ?"
“Ngậm ngay cái lỗ mồm mẹ mày vào đi!”
“Lương thần y thiên chất vô song, một đời toàn tài, là một nhân vật như là thần tiên vậy, làm gì đến lượt thứ người dung tục như mày phỏng đoán chứ!”
"..."
Ngay sau đó, Bạch Vân Hi đột nhiên khịt mũi một cái, nói: "Võ thuật không thích hợp với mày, còn y thuật đối với mày mà nói cũng không phải sự lựa chọn tốt lắm.”
“Cho nên nếu như mày có thể chuyên tâm làm một thằng phò non thì tao tin rằng mày sẽ làm ăn rất thuận buồm xuôi gió trong đống phụ nữ kia đó.”
“Xì ha ha.”
Lương Siêu cười lạnh nói: "Nói nhảm nhiều như vậy, không phải chỉ là đang ghen tị Mộ tiểu thư có hảo cảm đối với tôi thôi sao? Haizz nhưng tôi thực sự rất khổ não về điều đó."
“Nhiều phụ nữ thích mình quá cũng là một loại chuyện đau khổ, có điều loại đau này khổ tôi thấy anh hình như không có cơ hội trải nghiệm đâu.”
Roẹt! Ánh mắt Bạch Vân Hi sắc bén!
"Mày muốn chết sao?!"
“Ha ha, chỉ dựa vào mày á?"
Uỳnh!
Bạch Vân Hi một chân giẫm trên mặt đất, cả người tiên phong bay lên vọt tới Lương Siêu.

Vốn muốn giả bộ hung hãn, lấy tư thái cao thủ để Lương Siêu động thủ trước, nhưng lại không thể nhịn bộ dạng đê tiện của đối phương!
"Chết!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).


Tay cong thành móng xé không trung xuất ra, thế tiến công bén nhọn trong nháy mắt được sự ủng hộ của cả sảnh đường.

Nhưng không ngờ đó chỉ là sấm thì to nhưng mưa lại nhỏ, theo từng bước chân của Lương Siêu, hắn chỉ cần nhanh chóng lùi lại sau ba mét là có thể dễ dàng giải quyết nó mà không bị thương chút nào.

Ánh mắt Bạch Vân Hi chăm chú nhìn, huyền lực trong cơ thể anh ta bắt đầu tăng tốc, mỗi một công kích của móng vuốt đều sẽ kèm theo một đạo huyền lực màu xanh lục ngưng tụ, hình thành một cái móng ưng lộng lẫy mà không kém phần hung lệ to lớn thi triển ra như nước chảy mây trôi.

Nhưng trái lại Lương Siêu, từ đầu tới đuôi đều chắp hai tay sau lưng và bước chân thỉnh thoảng nhấc lên, thân hình của hắn trở nên có chút thanh tao.

Dưới sự tấn công ngày càng hung dữ của Bạch Vân Hi, hắn thoải mái như thể đang đi dạo trong sân, ngay cả góc quần áo của hắn cũng không bị đối thủ chạm vào.

Mấy phút sau.

Bạch Vân Hi, người một mực tấn công điên cuồng, có vẻ hơi mệt mỏi, tốc độ và sức mạnh của anh ta đều giảm sút, sau khi lại một móng vuốt khác hụt giữa không trung anh ta đột nhiên phát hiện ra rằng Lương Siêu đã biến mất, ngay sau đó một tràng cười đùa vui vẻ từ phía sau vang lên.

“Úi, vậy mà đã đứt hơi rồi à?”
"Yo, bạn có thở không?"
“Cậu Bạch, đồ đệ mạnh độc nhất của ba đại trùng sư cấp tông sư, một địch 16 mà năng lực chỉ có ngần ấy thôi sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.