Truyền Nhân Thiên Y

Chương 135: 135: Thợ Săn Ảnh Hàng Đầu




Lương Siêu vội che mắt Lương Nghiên lại và tiếp tục xem.

Đây đều là những bức ảnh khó coi và không phù hợp với trẻ em.

Không chỉ có những bức ảnh các cô gái mặc những bộ đồ khác nhau như đồ y tá, tiếp viên hay là học sinh mà còn có những bức ảnh những người đàn ông đang thực hiện hành vi yêu đương vụng trộm ở nhiều nơi khác nhau…
Những bức ảnh quá bạo khiến cho người khác phải kinh ngạc!
Lương Siêu nghi ngờ hỏi: “Nam nữ chính trong ảnh đều là những người nổi tiếng sao?”
“Đúng…”
“Đa số đều là người nổi tiếng nhưng cũng không quá nổi, chắc hẳn anh đều biết họ chứ?”
Sau khi nghe vậy, Lương Siêu vắt tay ra sau và đá vào mông tên này một phát.

Hắn cũng lờ mờ đoán ra được nghề nghiệp của tên này là gì.

“Anh là thợ săn ảnh phải không?”
Người thanh niên hất một lọn tóc trên trán, ra vẻ quyến rũ nói: “Từ săn ảnh này khó nghe quá rồi, để tôi chính thức giới thiệu bản thân đi.”
“Tôi chính là thợ săn ảnh hàng đầu trong giới giải trí, Chu Vĩ.”
“Sứ mệnh của tôi chính là cố gắng hết sức thu thập những vụ bê bối của những ngôi sao nổi tiếng và những người giàu có đưa ra ánh sáng với mục đích trừng trị cái ác, hướng tới những điều tốt đẹp và tạo ra một môi trường tích cực, tốt đẹp và tươi sáng trong ngành giải trí.”
Lương Siêu: “…”
Da mặt của người này đúng là đủ dày.

Nghề nghiệp săn ảnh đúng là phù hợp với anh ta.

“Tôi không quan tâm tới những scandal người nổi tiếng của anh nhưng tôi đâu phải người nổi tiếng, anh chụp tôi làm gì?”
Nghe vậy, Chu Vĩ nhếch miệng cười.


“Ngài khiêm tốn làm gì!”
“Lần trước tôi đã thấy hết những biểu hiện của ngài ở trong buổi tang lễ của ông cụ Cung, hơn nữa ngài còn là vị hôn phu của nữ thần quốc dân Cung Vũ!”
“Bất kể là năng lực cá nhân hay là địa vị của ngài, chỉ cần một chút tư liệu về bản thân ngài thôi cũng đã quý giá hơn nhiều so với mấy tin tức đen của các ngôi sao trong giới giải trí kia rồi!”
“À không, còn hơn…Khụ, khụ khụ!”
“Còn mang giá trị thương mại nhiều hơn.”
Nhìn thấy sắc mặt của Chu Vĩ đột nhiên đỏ lên và ho kịch liệt, Lương Siêu lắc đầu không nói nên lời.

“Nếu như anh có thời gian đi rình mò đời tư của người khác thì chi bằng anh dành thời gian chữa bệnh hen suyễn của mình đi.”
Nghe vậy, Chu vĩ vừa ôm ngực ho vừa thở dài nói: “Haizz, nói thật với ngài Lương chứ, tôi mắc bệnh hen suyễn này từ lâu rồi.

Bác sĩ nói, khụ khụ…Bệnh này không thể chữa khỏi được.”
Hửm!
Không đúng!
Chu Vĩ đột nhiên phản ứng lại và nhìn Lương Siêu với vẻ nghi ngờ.

Anh ta tự hỏi làm sao đối phương lại biết mình mắc bệnh hen suyễn?
Chẳng lẽ chỉ vì một trận ho vừa rồi của anh ta thôi sao?
Ngay lúc anh ta còn đang thắc mắc, Lương Siêu nói với vẻ khinh thường: “Chỉ là một căn bệnh hen suyễn bẩm sinh di truyền từ gia đình mà thôi.

Loại bệnh này mà cũng không chữa được, xem ra bác sĩ mà anh tìm có tay nghề không được tốt lắm!”
Nhất thời Chu Vĩ trợn trừng mắt, không nói được lời nào.

Không chỉ đoán được anh ta mắc bệnh hen suyễn mà còn chẩn ra được đây là căn bệnh bẩm sinh di truyền từ gia đình ư?
Này…
Quá là vi diệu rồi!
“Lương, ngài Lương, rốt cuộc ngài là ai vậy?”
“”Vừa rồi ngài nói, nói bệnh này của tôi là…”
“Bệnh vặt sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của anh ta, Lương Nghiên ở một bên cười nói: “Anh của em là thần y đấy, anh ấy còn từng chữa khỏi cho các bệnh nhân mắc bệnh ung thư và bệnh AIDS nữa.”
“Vì thế bệnh của anh ở trong mắt của anh ấy chỉ là bệnh vặt thôi.”
“Thật, thật sao?”
Chu Vĩ vừa khiếp sợ lại vừa kích động.

Lương Nghiên còn tưởng rằng anh ta không tin mình nên cô bé lay lay cánh tay của anh trai.

“Anh, nếu như đã gặp, vậy thì anh chữa bệnh giúp anh ta được không?”
Lương Siêu cau mày liếc nhìn Chu Vĩ.

“Anh ta chụp ảnh anh suốt cả một ngày, lẽ nào anh còn phải trị bệnh cho anh ta sao?”
“Anh trai em nợ tiền anh ta hay sao?”
“ y da, anh trai tốt bụng của em!”
“Trước đây anh từng nói lương y như từ mẫu mà.

Dù sao anh ta cũng không phải là người ác độc gì, anh có thể giúp anh ta.”
Không chịu được sự nhõng nhẽo của cô gái nhỏ, Lương Siêu đành lấy bộ kim châm luôn mang theo bên người ra và nói: “Mau đưa tay của anh đây.”

Chu Vĩ làm theo lời hắn.

Sau khi châm các huyệt Thiếu Thương, Lao Cung và Hợp Cốc, dường như anh ta cảm thấy có một dòng khí bắt đầu di chuyển trong cơ thể.

Khoảng 10 phút sau, Lương Siêu đã châm xong.

“Hiện tại anh cảm thấy thế nào?”
Chu Vĩ hít một hơi thật sâu và phát hiện bản thân hít thở dễ dàng hơn và cơn đau ngực cũng không còn nữa, thậm chí còn có tác dụng tốt hơn cả sau khi uống thuốc đặc trị!
“Tôi, tôi thật sự khỏi rồi sao?”
“Cũng chưa tính là khỏi hẳn nhưng tôi sẽ kê cho anh một đơn thuốc.

Sau khi anh uống hết một tuần, bệnh của anh sẽ khỏi hẳn.”
Lương Siêu vừa nói xong, Chu Vĩ liền quỳ xuống đất.

Su đó, anh ta dập đầu lạy Lương Siêu và nói: “Thần y! Cầu xin anh hãy cứu mẹ tôi!”
“Mẹ của tôi cũng mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh, trước đó còn mắc bệnh ung thư nữa!”
“Chỉ cần ngài có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi thì tất cả ảnh trong máy tôi đổi thành mấy trăm vạn cũng được.

Tôi xin đưa toàn bộ ảnh trong máy cho ngài!”
“Ngài, nếu như ngài cảm thấy không đủ thì mạng của tôi cho ngài luôn cũng được!”
“Anh.”
Lương Nghiên vừa gọi một tiếng, cô bé còn chưa kịp nói thêm thì Lương Siêu đã phất tay với anh ta.

“Anh mau đứng lên đi.”
“Anh đi trước dẫn đường đi để tôi đi theo xem sao.”
“Vâng vâng, xin cảm ơn Lương thần y!”
Một tiếng sau.

Sau khi đi vào một khu dân cư hẻo lánh cũ kỹ, Lương Siêu nhìn thoáng qua hoàn cảnh nơi đây và hỏi: “Không phải anh kiếm tiền rất dễ hay sao?”
“Sao lại để mẹ của anh ở nơi này?”
Chu Vĩ cười khổ nói: “Ngài nói không sai, thu nhập của tôi không thấp nhưng vì để chữa bệnh cho mẹ, tôi chưa từng giàu có một giây phút nào nên hiện tại hai mẹ con tôi đều đang sống ở đây.”
Lương Siêu sững sờ, thầm nghĩ tuy rằng người này đáng khinh và da mặt dày nhưng xem ra cũng là người con hiếu thảo.


Sau khi đi vào căn hộ, mẹ của Chu Vĩ đang ngủ say.

Tuy mới ngoài 60 nhưng trông bà ấy đã như 80-90 tuổi.

Sau khi chẩn mạch một lúc, Lương Siêu bắt đầu dùng châm.

Tuy rằng bệnh hen suyễn cộng thêm ung thư nhưng tình trạng không quá nặng.

Với tu vi hiện tại của hắn muốn chữa khỏi cũng không quá khó khăn.

Nửa tiếng sau.

Lương Siêu cất châm đi, sau khi nhìn lướt qua hai mẹ con Chu Vĩ một lúc, hắn quay người rời đi mà không chào hỏi.

Vừa ra khỏi khu dân cư, Chu Vĩ lại quỳ xuống dập đầu với hắn mấy cái.

“Lương thần y, Chu Vĩ tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ngài! Sau này mạng của tôi chính mạng của ngài!”
“Nếu như có việc gì muốn dùng tôi thì ngài chỉ cần nói một tiếng, cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa thì Chu Vĩ tôi cũng sẽ làm!”
“Anh mau đứng lên đi, nhớ xóa ảnh của tôi đi là được rồi.”
“Mặc dù những bức ảnh đó không có gì quá đáng nhưng tôi cảm thấy không ổn khi chúng rơi vào tay anh.”
Chu Vĩ gãi đầu cười, lập tức xóa những bức ảnh chụp lén trước mặt hắn.

“Lương thần y, tôi có thể kết bạn wechat với ngài không?”
“Từ nay về sau, nếu như có ai trong giới giải trí dám khiêu khích ngài thì ngài chỉ cần nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ chỉnh chết người đó! Chỉnh cho đến mức còn thối hơn cả cứt chó thì thôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.