Truyền Nhân Thiên Y

Chương 149: 149: Xong Thật Rồi




Nhất thời tâm tư Đường Khả Hân bắt đầu lung lay.

Người trâu bò như thế, nếu mình có thể đạt được hảo cảm của hắn thì còn cần nhà họ Ngô báo thù giúp mình sao?
Chỉ sợ nhân vật như vậy thổi một hơi là nhà họ Cung và tên họ Lương kia đều tan thành mây khói hết rồi đi?
Nghĩ đến đây, Đường Khả Hân đã hạ quyết tâm ngày mai phải biểu hiện thật tốt, nhất định phải hầu hạ vị này hài lòng hết mức mới được.

Nghĩ thế, cô ta đã gật đầu đồng ý, cũng không kể lại chuyện hôm nay cho Ngô Diệu Tổnghe nữa.

Ngày hôm sau.

Buổi trưa, Lương Siêu đi theo hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm đến một gian phòng xa hoa của khách sạn Đông Minh.

Hai người vừa lên liền hỏi han ân cần, vừa rót trà vừa rót rượu, cuối cùng Lương Siêu thật sự không còn kiên nhẫn nữa mới giơ tay lên ra hiệu cho hai người bọn họ dừng lại.

"Trực tiếp nói vào chuyện chính đi."
"Nhà hai người đã gom đủ 20 tỷ tiền mặt kia chưa?"
Nụ cười tren mặt Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm khẽ cứng lại, sau đó cả hai liếc nhìn nhau một cái rồi mới trả lời.

"Cái kia, Lương đại sư."
"Hôm nay chúng tôi mang theo mười phần thành ý đến đây, không chỉ chuẩn bị tiền mà còn chuẩn bị cho ngài một tiết mục nhỏ, ngài không ngại xem trước một chút chứ?"
"Được rồi."

Lương Siêu cười gật gật đầu, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, hắn cũng muốn nhìn xem hai người này lại muốn chơi trò gì.

Ngô Nguyên Trung cười cười, lúc này vỗ tay ra hiệu cho người bên ngoài.

"Ken két..."
Cửa phòng phòng mở ra, nương theo một hương nước hoa nồng đậm vô cùng k1ch thích truyền vào là một mỹ nữ mang giày cao gót thủy tinh, cả người mặc trang phục mỏng tanh bước vào.

Nhìn thấy trang phục của Đường Khả Hân thì Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm vô cùng hài lòng.

Hơn nữa mùi nước hoa đối phương cố ý chọn cũng rất đặc biệt, hai người ngửi một chút đã thấy có chút ý loạn tình mê đứng ngồi không yên, hoocmon trong cơ thể cũng bắt đầu tiết ra nhanh chóng...!
Lúc trước hai người bọn họ còn lo lắng Đường Khả Hân sẽ kéo chân sau làm hỏng kế hoạch, nhưng hiện tại xem ra biểu hiện cũng không tệ lắm.

Cởi giày cao gót ra, Đường Khả Hân và hai người liếc nhau một cái sau đó đặt giày vừa cởi sang một bên, đạp thảm đi tới phía sau Lương Siêu, ôm lấy hắn.

Thấy thế, hai người đều nở nụ cười.

Lương Siêu tuổi này tinh lực tràn trề, chắc chắn sẽ chịu không nổi khiêu khích như vậy, chỉ sợ hắn gấp đến nổi không kịp trở về phòng khách sạn mà làm ngay tại chỗ này thôi!
Nhưng thật ra lúc này Lương Siêu đang giật mình.

Hai lão già này muốn dùng mỹ nhân kế?
"Lương đại sư, có hài lòng với tiết mục tôi sắp xếp không?"
Sau đó, hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm nhanh nhẹn lấy ra mỗi người một tấm chi phiếu đưa tới trước mặt Lương Siêu.

"Lương đại sư, một chút quà mọn mong ngài nhận cho, mọi hiểu lầm lúc trước chúng ta xí xóa đi được không?"
Đường Khả Hân ở phía sau có thể nhìn thấy thật rõ, là hai tấm chi phiếu mệnh giá hai tỷ!
Có thể làm cho hai nhà Ngô, Đào một hơi đưa ra bốn tỷ, làn trong lòng cô ta càng chắc chắn rằng người hôm nay mình hầu hạ là một nhân vật tai to mặt lớn có đủ danh vọng!
Ngay sau đó, Đường Khả Hân liền bắt đầu thể hiện khả năng của mình.

Khẽ thổi một hơi bên tai Lương Siêu, thì thầm: "Em tên là Đường Khả Hân, hôm nay có thể may mắn hầu hạ công tử quả thực quá vinh hạnh."
"Không biết, tên của công tử là gì?"
Đậu xanh?
Sao giọng nói này nghe có chút quen tai?
Lương Siêu có chút buồn bực, lúc này mới quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau Đường Khả Hân.

Này!
Sau khi nhìn thấy Lương Siêu, đôi mắt quyến rũ của Đường Khả Hân lập tức trợn tròn, thét lên một tiếng "A!" rồi lảo đảo lui lại vài bước, cuối cùng ngã xuống đất.

"Sao, làm sao lại là anh?!"

"Bốp!"
Ngô Nguyên Trung vỗ mạnh bàn một cái, sắc mặt giận dữ nhìn Đường Khả Hân.

"Cô làm gì vậy!"
"A..."
Lương Siêu trêu chọc cười: "Tại sao không thể là tôi?”
"Chậc chậc, hôm nay cô lại ăn mặc kiểu này...!Xem ra là cô có sở thích đặc biệt gì với lưới đánh cá đúng không? Không phải mỗi lần cô đi cùng đàn ông đều mặc quần lưới áo lưới kiểu này đấy chứ?”
"Tôi..."
Đường Khả Hân á khẩu, Lương Siêu thấy thế lại cười cười, nói: "Ngô Nguyên Trung, ông dám đưa con dâu của mình đến hầu hạ tôi luôn sao, ông đúng là chịu chơi thật."
"Lương đại sư, ngài, ngài biết cô ta?"
"Đâu chỉ là biết."
"Có thể ông còn chưa biết, ngày hôm qua ở sân bay, đứa con dâu hung dữ này của ông dám ức hiếp đánh chửi vị hôn thê của tôi, lại uy hiếp tôi nói muốn cả nhà tôi chết sạch."
"Nào là chết đuối, hỏa hoạn, nào là tai nạn xe, rồi bị chó hoang xé xác, chậc chậc, cô ta sắp dọa vỡ lá gan của tôi luôn rồi."
"À đúng rồi, cô ta còn mượn danh thiếu phu nhân nhà họ Ngô các người làm chỗ dựa, hiện tại chúng ta đã đủ mặt ở chỗ này, ông có muốn ra mặt nói chuyện thay đứa con dâu bảo bối này hay không?"
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm: "..."
Xong rồi.

Lần này tiêu thật rồi!
"Lão Ngô, đứa con này của ông lại hại ông rồi!"
"Hồng nhan họa thủy, chỉ sợ hai nhà chúng ta đều phải gặp họa rồi!"
Đào Khiêm đen mặt oán giận, Ngô Nguyên Trung thì tiện tay cầm lấy một bình rượu ném vào đầu Đường Khả Hân, bình rượu đập vào đầu làm cô ta chảy máu đầm đìa!
"Tiện nhân này!"
"Ngay cả Lương đại sư cũng dám đắc tội, còn không mau xin lỗi Lương đại sư đi!"
"Nếu cô không cầu được Lương đại sư tha thứ cho cô, ông đây sẽ giết chết cô tại đây! Hơn nữa còn cho cô trải nghiệm thử mấy lời mà cô đã nói với đại sư đấy tin không!”
Đường Khả Hân đang ôm đầu cũng bị dọa khóc, liên tục bò đến trước mặt Lương Siêu, ôm lấy đùi hắn bắt đầu cầu xin tha thứ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.


Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Lương Siêu, à không, Lương thiếu, Lương đại sư!"
"Tôu là tiện nhân, tôi là yêu tinh!"
"Chỉ cần ngài có thể tha cho tôi, sau này ngài bảo tôi làm gì tôi đều vui vẻ làm theo! Cho dù là làm người ở cho ngài cũng được!”
"Miễn đi."
Lương Siêu liên tục xua tay: "Cô quá bẩn rồi, tôi có bệnh sạch sẽ, sợ nhiễm bệnh."
Nói xong, một cước đá văng Đường Khả Hân ra, không chút khách khí nhét hai tờ chi phiếu kia vào trong túi rồi đứng dậy rời đi.

"Bốn tỷ này tôi thu trước."
"Còn lại 16 tỷ hai nhà các ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi, lãi suất của tôi rất đắt, nếu quá hạn hai nhà các ngươi sợ là gánh không nổi đâu."
Nhìn bóng lưng Lương Siêu rời đi, Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm đều bày ra vẻ mặt đau khổ.

"Lão Đào, chỉ sợ đối phương đã quyết tâm như vậy rồi."
"Ông...!Còn cách nào khác không? ”
Đào Khiêm thầm mắng một tiếng, lại hung hăng trừng mắt nhìn Đường Khả Hân còn đang sợ tới mức nằm sấp gào khóc trên mặt đất.

"Kế hoạch cho bây giờ, cũng chỉ có cách..."
"Mời Võ bộ chủ ra mặt hòa giải, nhanh chóng chuẩn bị một phần quà đi, hôm nay liền tới cửa thăm hỏi một chút, chỉ mong tên họ Lương kia có thể nể mặt Võ Minh.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.