Truyền Nhân Thiên Y

Chương 150: 150: Anh Không Chịu Cưới Em Thì Em Không Đứng Dậy




"Cái gì?"
"Họ Võ kia tham lam thành tính, xin hắn hỗ trợ còn không phải càng thiệt thòi à?"
"Hừ!"
"Thiệt thòi đến mấy cũng tốt hơn hai nhà chúng ta lấy thêm ra 8 triệu, có đúng không?"
"Hơn nữa Lương Siêu kia là con rể của Cung gia, cho dù chúng ta bán hết sản nghiệp, mỗi nhà góp đủ 8 triệu cho hắn thì ông có thể đảm bảo hắn sẽ không chơi chúng ta?"
"Đến lúc đó nếu hắn còn khăng khăng ra tay với hai nhà, hừ, vậy tôi thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!"
"Đúng!"
Lúc này Đường Khả Hân đột nhiên vuốt đuôi theo một tiếng, vội vàng nói: "Họ Lương kia có thủ đoạn độc ác, là thứ lòng tham không đáy!"
"Cha chồng, cha..."
"Cút!"
"Con mẹ nó ai là cha chồng của cô." Ngô Nguyên Trung lại đập một chai rượu tới, căm hận nói: "Nếu không phải vì cô chả ra tích sự gì thì chúng tôi cũng không khó xử như thế!"
Đào Khiêm hơi liếc Đường Khả Hân mặc bộ đồ lưới một cái, giấu đi sự nóng rực trong mắt, khoát tay và nói: "Được rồi, chuyện tới bây giờ tức giận với cô ta còn có tác dụng gì?"
"Mau đi về, xem trong nhà có thứ gì mà Huyền Võ Giả thích, hôm nay định ra ngày hẹn Võ bộ chủ."
"Được."
Ngô Nguyên Trung vội vàng rời đi, Đào Khiêm lập tức đi đến trước mặt Đường Khả Hân, nắm lấy cằm của cô ta rồi cẩn thận đánh giá, cười khinh và nói: "Thật là thứ gái điếm."
"Chuyện cho nước này, cô đừng mơ tới vị trí mợ chủ Ngô gia nữa, chẳng qua tôi có thể suy xét bao nuôi cô."
"Đêm nay thử tài năng của cô trước đã."
Trong lòng Đường Khả Hân vốn đã lụi tàn nghe vậy thì hai mắt lại sáng lên, bây giờ đối với người đã rơi vào đường cùng như cô ta thì là m tình nhân của Đào Khiêm là lựa chọn tốt nhất, cô ta lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.


"Tốt!"
"Cảm ơn sếp Đào, ngài yên tâm, tôi, tôi nhất định phục vụ ngài thật thoả mãn!"
...!
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lương Siêu suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Cung Vũ, hẹn cô ra một quán cà phê, muốn nói đến chuyện từ hôn.

Quán cà phê Lam Sơn, Lương Siêu đến trước để giữ chỗ, một nhân viên phục vụ lập tức tiếp đón.

"Thưa anh, anh muốn uống gì ạ?"
"Đưa một ly nước sôi lên trước đi, cảm ơn."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nước sôi?
Nhân viên phục vụ lập tức xem thường, Lương Siêu thấy anh ta vẫn đứng bất động thì hoài nghi hỏi: "Có vấn đề gì sao? Trong tiệm không có nước sôi?"
"Có."
"Nhưng anh đến quán cà phê cao cấp như vậy để uống một ly nước sôi? Hơn nữa tiệm chúng tôi có tiêu phí thấp nhất."
"A, không sao."
"Tôi đang chờ một cô gái, đợi cô ấy đến tôi sẽ gọi, nhưng tôi uống nước sôi, được chứ?"
Nhân viên phục vụ lười để ý đến hắn, lập tức quay đầu bước đi, còn nói thầm mấy câu thứ nghèo hèn.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Đợi anh ta trở lại quầy thì một nữ phục vụ đầy mặt mê trai đi tới, nói: "Vị khách kia rất đẹp trai, gọi cà phê nhất định rất có phẩm chất đúng không?"
"Hừ."
"Đẹp trai có tác dụng cái đinh gì, chỉ gọi một ly nước sôi, có lẽ là đến chỗ chúng ta chụp ảnh khoe khoang với đám bạn bè thôi."
"Không thể nào? Lúc nãy tôi có nghe nói anh ấy chờ bạn đến lại gọi kia mà?"
Nam phục vụ trước đó nói chuyện với Lương Siêu lại nhếch miệng: "Thứ nghèo hèn như anh ta thì cũng chỉ chờ mấy cô gái quái dị dạng khủng long thôi, hoặc là phú bà vừa già lại béo ú."
"A?"
"Không thể nào? Nhìn anh ấy cũng không giống trai bao."

"Nếu cô đã coi trọng anh ta như vậy, thế chúng ta dùng tiền lương một tháng đánh cược đi?"
"Nếu anh ta đợi được một cô gái xinh đẹp giàu có đến thì một tháng tiền lương của tôi tặng không cho cô, nếu không phải cô cũng không cần đưa tôi tiền lương, trực tiếp làm bạn gái của tôi là được, dám không?"
Nữ phục vụ vốn không muốn chấp nhận, mà dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không chịu được đủ kiểu khích tướng của đối phương.

"Cược thì cược, ai sợ ai!"
Lại qua không đến nửa giờ.

"Chào cô, hoan nghênh đã đến." Người giữ cửa cúi đầu nói, nhân viên phục vụ lập tức nhìn thấy một cô gái cao gầy trắng nõn khoác áo khoác, đeo kính râm đi đến.

Dáng người đạt 10 điểm, khí chất 10 điểm, giá trị nhan sắc thì không biết.

Nhưng nhìn thì tối thiểu cũng được 7 điểm.

Khi thấy cô đi đến bàn của Lương Siêu rồi ngồi ở đối diện hắn nữ phục vụ lập tức hoan hô: "A! Tôi thắng, nhớ chuyển tiền lương tháng sau của anh cho tôi đấy."
Nam phục vụ kia nhếch khóe miệng, nói: "Gấp cái gì, chắc chắn mỹ nữ kia đến chia tay với tên nghèo hèn đó, căn bản không tính là bạn của anh ta."
Nói xong, hai người lập tức xích lại gần chút.

Mà khi nhìn thấy mỹ nữ kia tháo kính râm xuống, họ lập tức há to miệng kinh hãi.

Đó là nữ thần quốc dân Cung Vũ!
Thấy cô và Lương Siêu trò chuyện trong chốc lát, hai nhân viên phục vụ một nam một nữ kia cũng lập tức đi tới.

"Chào cô Cung, tôi, tôi là fan hâm mộ đáng tin của cô, đặc biệt thích phim của cô! Có thể ký tên cho tôi không?"
"Còn có tôi!"

"Có thể ký tên luôn cho tôi không?"
Cung Vũ cười ký tên cho hai người, tùy tiện gọi một ly latte rồi đuổi hai người đi, sau đó nhìn về phía Lương Siêu.

"Hôn sự này thật sự không phải không huỷ sao?"
"Nếu như trên người em có chỗ nào làm anh không hài lòng, anh có thể nói cho em biết, em nhất định đổi."
"Em chỉ xin anh đừng từ hôn được không?"
Hai nhân viên phục vụ vừa đi không xa nghe vậy thì giật mình mà suýt cắm đầu xuống đất!
Họ vô thức quay đầu nhìn lại, không ngờ lại nhìn thấy Cung Vũ quỳ xuống trước mặt Lương Siêu, nắm lấy tay hắn, môi đỏ khẽ mím, dáng vẻ thật đáng yêu.

"Chỉ cần anh không từ hôn em, bảo em làm gì cũng được."
"Dù anh thật sự không thích em, nhưng chỉ cần anh chịu cưới em, cho dù sau khi cưới không để ý tới em, bạo lực lạnh, đánh hay mắng em, em, em cũng có thể chấp nhận..."
Soạt!
Vố số những ánh mắt oán giận lập tức như thanh kiếm sắc bén bắn về hướng Lương Siêu, mà nam phục vụ kia thấy thế thì suýt nữa đã phun ra ngụm máu!
Con mẹ nó đây mà là đến chia tay cái gì, là cầu hôn!
Rốt cuộc thứ nghèo hèn này có sức hút gì mà lại khiến nữ thần quốc dân không có giới hạn cuối như vậy?
Lương Siêu lập tức cảm thấy da đầu hơi tê tê, không thể không nói, cảm giác nữ thần quốc dân quỳ trước mặt mình cầu hôn thật sự rất kích thích!
Dù trước khi tới hắn đã quyết tâm muốn lấy lại hôn thư, nhưng trái tim sắt đá đến mấy cũng không đánh lại được bàn tay mềm mại của nữ thần quốc dân người ta...!
"Khục...!Cái kia, cô Cung Vũ, nơi này nhiều người nhìn như vậy, cô đứng dậy trước đi, có chuyện chúng ta bàn bạc rõ ràng được không?"
Trước khi Cung Vũ tới có từng hỏi Lương Nghiên, nghĩ đến nhắc nhở của Lương Nghiên dành cho mình, cô thẹn thùng gục đầu xuống, cắn môi lắc đầu: "Không, nếu, nếu anh không chịu cưới em thì em không đứng dậy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.