Truyền Nhân Thiên Y

Chương 172: 172: Cái Chết Của Đường Khả Hân




"Lương thần y, thế nào rồi?”
“Đừng nói chuyện.”
Lương Siêu lắc đầu, suy nghĩ một chút, hai ngón tay lập tức hợp lại thành một kiếm chỉ nhanh như tia chớp điểm vào nơi mi tâm của Chu Vĩ.

Ngay sau đó bắt đầu chạm vào giữa hai lông mày của anh ta, vuốt tới vuốt lui, vẽ ra một lá bùa trừ tà định thân đơn giản, vừa vẽ vừa nói: "Muộn như vậy rồi, anh còn ở đây làm gì?"
Chu Vĩ lắc lắc chiếc máy ảnh mini trong tay và cười khổ nói: "Tôi vừa nhận được tình báo, theo thông tin, cổ đông Thiên Ngu media truyền thông Vương Tiểu Lỗi đã đến đây hôm nay."
"Nhưng lại bị một kẻ đáng sợ đánh cho, nói là vũ đạo xấu hổ gì cũng nhảy, một tin tức lớn như vậy, đương nhiên tôi không thể bỏ qua.”
“À, vậy anh tới chậm rồi.”
“Cuộc vui đó đã kết thúc rồi, đã có hàng trăm người lấy được tin rồi, không bao lâu nữa video biểu diễn trực tiếp của Vương Tiểu Lôi sẽ được tung ra."
“Hả?”
Chu Vĩ sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu được liền trợn to mắt nhìn Lương Siêu.

“Lương thần y à, người đánh đập bạo ngược cậu hai nhà họ Vương chẳng lẽ là ngài ư?"
“Ừ, là tôi đấy."
Sau khi ừ một tiếng, Lương Siêu lại lắc đầu: "Nhưng những thứ này đã không quan trọng nữa, ngài hiện tại nên lo lắng mình thì tốt hơn."
“Lo lắng cho mình á?"
"Tôi thì có chuyện gì chứ? Hiện giờ cảm thấy tốt vô cùng nha.”
Bị quỷ nhập mà vấn bảo cảm thấy tốt được sao?
Hơn nữa Lương Siêu đã nhận định rồi, Chu Vĩ đã bị một linh hồn cực kỳ hung ác con tiếp cận!
May mắn thay anh ta đã gặp được mình, nếu không, đêm nay có lẽ là đêm cuối cùng của cuộc đời anh ta.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.


Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nếu muốn sống sót, đừng hỏi nữa, đi theo tôi."
Chu Vĩ trề miệng một cái, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Lương Siêu, anh ta vẫn ngoan ngoãn không nói gì, chỉ gật đầu đi theo Lương Siêu lên xe.

Vừa lên xe trong gương chiếu hậu liền nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của mình, môi cũng bắt đầu biến thành màu đen tím bầm, lúc này anh ta mới bắt đầu hoảng sợ.

“Á Đù!”
“Đây là..."
"Đừng nói chuyện, im lặng."
Lương Siêu làm ra động tác im lặng, mặc dù giúp anh ta tạm thời phong ấn tà khí hung hồn trong cơ thể, nhưng không muốn kinh động nó thì vẫn nên im lặng thì tốt hơn.

Nửa giờ sau.

Sau khi đưa Cung Vũ trở lại nhà của Cung, Lương Siêu lại dùng kim châm chữa trị cho cô, và sau khi dặn dò Cung Bình, hắn lại chạy ra khỏi nhà của Cung và quay trở lại xe.

Đi tới cách đó khoảng mười cây số, ở vùng ngoại ô, Lương Siêu dừng xe lại, nhìn Chu Vĩ ngồi ở ghế sau, lúc này anh ta đã rơi vào trạng thái hôn mê hôn mê, cau mày thật chặt cả người co quắp.

“Phù…”
Thở nhẹ ra một hơi thở, Lương Siêu kéo Chu Vĩ ra ngoài xe, trực tiếp ném xuống đất.

"Là mày tự đi ra hay tao động thủ đánh văng mày ra ngoài?”
Chu Vĩ co giật dữ dội hơn, như thể đang biểu lộ sự bất mãn mãnh liệt với lời nói của Lương Siêu.

Thấy vậy, Lương Siêu gật đầu và không nói nữa, cầm một cây châm kim vàng đi tới.

Vừa định ghim chân cho Chu Vĩ mọt châm, Chu Vĩ đột nhiên mở mắt ra, phát ra một tiếng gào thét không giống tiếng người dựng lên thẳng tắp đứng dậy, một móng vuốt chộp lấy cổ Lương Siêu!
Còn dám chủ động tấn công à?
Lương Siêu thầm chửi thề, và trong khi tránh đòn tấn công của Chu Vĩ, toàn thân lình lóe lên rồi đi ra sau lưng Chu Vĩ trong nháy mắt, và dùng một ngón tay điểm vào trên huyệt Thần Đạo của anh ta.

"A!"
Sau khi ngẩng đầu và hét lên, Chu Vĩ đột nhiên mạnh mẽ quay lại và một quyền đấm thẳng mặt Lương Siêu.

Nhưng ở phương diện tốc độ, anh ta chậm hơn nửa nhịp, còn chưa kịp đánh trúng Lương Siêu, Lương Siêu điểm vào giữa lông mày của anh ta, đồng thời, một tay khác đơn thủ kết ấn, ngưng tụ ra một đạo ánh sáng vàng nhẹ quang phù, trực tiếp bắn vào trong cơ thể Chu Vĩ
"A a a a!”
Sau khi rên rỉ hai lần, đôi mắt của Chu Vĩ đột nhiên mất đi ánh sáng, và sau khi ngã thẳng xuống đất, một linh hồn hơi hư ảo nhưng màu đỏ dữ dội lao ra khỏi cơ thể anh ta!
Đù má?!

Khi nhìn rõ đạo sự xuất hiện của linh hồn hung dữ này, Lương Siêu lại chửi thề một lần nữa.

Đó không ai khác chính là Đường Khả Hân, một trong bốn nữ diễn viên trẻ đã nổi tiếng như Cung Vũ hồi đó.

"Ha..."
"Thảo nào oán khí nặng như vậy, hung ác với tôi cỡ đó tưởng ai, thì ra là cô."
"Chẳng lẽ sau khi cô bị tôi chỉnh cho thân bại danh liệt xong, một thời gian không chịu không nổi mà tự sát đó chứ? Vậy thì tội của tôi thật sự có chút lớn nha."
"Lương Siêu!"
Đường Khả Hân quát lên chói tai: “Thằng chó má khốn nạn nhà mày, tuy không phải tao tự sát nhưng những gì ngày hôm nay cũng đều do mày ban cho cả!”
"Dù sao tao cũng đã như này rồi, coi như hôm nay cho dù tao bị tan thành tro bụi, vĩnh viễn không siêu sinh thì tao cũng muốn mày…”
“Không được chết đàng hoàng!"
"Yaaaa!"
Sau khi hét lên xong, Đường Khả Hân treo lơ lửng trên không trung hung khí lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới.

Đối với cái này, vẻ mặt Lương Siêu thấy chẳng đáng động thủ.

Có điều ngay từ đầu, hắn cũng không có nghiêm túc với Đường Khả Hân, cứ xoay vần cùng hắn để xem xem hung hồn cô ta có oán hận sâu đậm tới mức nào, rốt cuộc có bản lĩnh lớn ra sao.

Hắn muốn xem xem cô ta, một linh hồn xấu xa với oán khí nặng nề như vậy, rốt cuộc đến từ đâu.

Một giờ sau.

Linh hồn hung ác Đường Khả Hân kia dường như đã mệt mỏi, hơn nữa cô ta cũng đã nhìn ra Lương Siêu đang chơi khăm mình, vì vậy cô ta đột nhiên há to miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh dài màu đỏ tươi.

"Hả?"
"Đây là..."
Lương Siêu nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức cứng đờ, giao thiệp với đối phương một hồi, sau khi triệt để nhận ra năng lực mới của cô ta, rốt cuộc cũng phản ứng lại.


"Ma cà rồng phương Tây?"
Nghe thấy lời này, động tác của Đường Khả Hân cứng đờ, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.

Hối hận, ảo não, không cam lòng, oán độc...!
"Chết đi!"
Vẻ mặt Lương Siêu cứng đờ, hắn hơi híp mắt, sau đó hung hăng giậm chân, thân thể kịch liệt chấn động!
Cả người kim quang hiện ra, đồng thời còn có ngày càng nhiều đạo phù mang ý nghĩa thần bí hiện ra từ trong cơ thể của hắn và quanh quẩn quanh lượn lờ.

“Vô Cực Đạo Điển, Vãng Sinh Phù Chú!”
Mà linh hồn hung dữ của Đường Khả Hân lúc này đang tiếp cận Lương Siêu thì không thể cử động chút nào được nữa, chỉ thấy đám đạo phù tất cả đều như xiềng xích khóa chặt cô ta một cách chắc chắn.

"Đốt!"
Lương Siêu chốt hạ một chữ, chặt chẽ khóa trụ những đạo phù quanh cô ta sau đó bị đốt bởi Tam Muội Chân Hỏa, đốt cháy tận lõi.

Cô ta hét lên liên tục, hồn thể cũng bắt đầu trở nên càng hư ảo...!
Lúc này, linh hồn hung hãn của Đường Khả Hân đã không còn bất kỳ năng lực phản kháng nào, chỉ có thể chờ nó bị tan thành mây khói.

Nhưng cuối cùng, Lương Siêu vẫn thu tay lại, chậm rãi nói.

"Cô..."
“Cô bị chết trong tay quỷ hút máu ở phương Tây sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.