Truyền Nhân Thiên Y

Chương 192: 192: Rượu Có Bao Đủ Không




"Phù..." Khẽ thở ra một hơi, Lương Siêu lại cười lớn để trấn an.

"Bé con, nhà chúng ta đã bị phá dỡ, nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm một căn nhà còn tốt hơn ban đầu gấp mười cho em."
"Em không cần! Em muốn nhà của chúng ta, không nơi nào bằng nhà hết! Nơi đó có mùi của cha mẹ!"
Thấy Lương Nghiên lại bắt đầu khóc, ba cô gái lại luân phiên an ủi, sau một lúc lâu tiếng khóc của Lương Nghiên mới dần dần ngừng lại, có chút tự trách ôm lấy Lương Siêu đang trầm mặc không nói.

"Anh, có phải anh giận không?"
"Nghiên Nghiên sai, Nghiên Nghiên không khóc không quấy nữa, có được hay không?"
Thấy em mình hiểu chuyện như thế, Lương Siêu lại cảm thấy ngực mình nhói nhói, sau khi hoãn lại một chút thì xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên.

"Nghiên Nghiên ngoan, anh không giận."
"Tuy bây giờ cha mẹ không ở bên cạnh, nhưng anh đảm bảo sẽ một luôn cưng chiều em, để em còn hạnh phúc vui vẻ hơn cả lúc có cha mẹ, có được không?"
Lương Nghiên sa sút mà gật gật đầu, sau đó đi cùng Lương Siêu chọn một căn biệt thự xa hoa có sẵn, tốn hơn năm tỷ!
Chạng vạng tối, Đế Kinh tôim hoàn một bên, trước một trang viên sớm đã bị bỏ hoang, một mình Lương Siêu lại tới đây bình tĩnh đứng đó, mặc cho gió lạnh căm căm thổi quét qua người, hắn vẫn không nhúc nhích.

Nơi này chính là ngôi nhà trước kia của hắn.

Nhưng hôm nay đã lụi bại đến tình trạng này, thậm chí Lương Siêu khẽ ngửi một cái cũng có thể mơ hồ ngửi thấy hơi đất khô cằn.


Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Ánh lửa ngút trời, tiếng la giết vang lên không ngừng!
Nơi ánh mắt nhìn thấy được đều là hình ảnh bi thảm do máu tươi và lửa phác hoạ ra!
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, Lương Siêu bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng mà gào thét!
"Từ trước đến nay cha mẹ tôi luôn lương thiện giúp người, lòng dạ ngay thẳng! Nhưng vì sao lại gặp phải tai vạ như thế!"
"Diệt môn, tàn sát!"
"Lão tặc thiên, năm năm trước là ông mù sao!"
"Ông, bất công!"
Sau một lúc ngửa mặt lên trời mắng chửi, hắn bỗng dùng hết sức nện một quyền xuống mặt đất, nhất thời đánh cho bùn đất tung bay, mặt đất trong phạm vi vài trăm mét cũng điên cuồng rung động.

Sau đó là quyền thứ hai, quyền thứ ba...!
Giờ phút này, uất ức, chua xót và lửa giận mà buổi sáng hắn liều mạng giấu trong lòng rốt cục có thể không kiêng kỵ mà mặc sức phát tiết ra ngoài!
"Là ai..."
"Rốt cuộc là ai!"
Nửa giờ sau, hình như đã thấm mệt, Lương Siêu dần dần dừng lại, mất hồn mất vía mà co ro dưới mặt đất.

Dù hai tay đã dính đầy máu tươi, nhưng hắn vẫn đờ đẫn, mặt không cảm xúc, không cảm thấy đau đớn chút nào.

Đối diện với thống khổ diệt tộc năm năm trước, chút đau đớn da thịt này quá vô nghĩa.

Sau một lát, trong lòng Lương Siêu càng kiềm nén, phiền muộn, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lăng Vũ.

Điện thoại vang một hồi lâu mới kết nối, hắn nghe thấy Lăng Vũ còn ngáp một cái, còn chưa tỉnh ngủ lười biếng cười mắng: "Tiểu Lương tử, muộn như vậy còn gọi điện thoại tới làm gì? Không biết giấc ngủ rất quan trọng với mấy ông già như ta sao?"
"Lăng lão." Giọng Lương Siêu có vẻ hơi khàn khàn, nói: "Hiện tại tôi đã đến Đế Kinh, trước đó ông nói chỗ ông có rượu ngon đúng không?"
"Đúng lúc đêm nay tôi muốn làm một bãi bùn nhão, uống đến say không còn biết gì.

Rượu chỗ ông có bao đủ không?"
Hả?
Lăng Vũ nghe vậy thì kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu mà cười cười.

"Thằng nhóc, xem ra gặp phải chuyện gì rồi đúng không? Được rồi, vậy lão hủ lập tức gửi địa chỉ qua cho cậu, cậu trực tiếp tới là được, chỗ lão hủ không có cái gì khác, chỉ có rượu là không thiếu!"

Hơn một giờ sau, bên ngoài một khu kiến trúc khí thế hùng hồn, bày ra cảm giác trang nghiêm cổ xưa, đây chính là một trong những thánh địa được giới võ đạo Viêm Hạ ngầm công nhận, tổng bộ Võ Minh.

Khương Nhu phụng lệnh Lăng Vũ chờ ở chỗ này, bên cạnh còn có một thanh niên mặc trường sam màu vàng đang không ngừng hiến ân cần, trong mắt tràn đầy yêu thích.

"Nhu Nhu, cô cầm Dưỡng Nhan Đan này đi, cái này là tôi vất vả lắm mới trộm được từ chỗ sư phụ đấy.

Không nói hiệu quả mạnh đến mức nào, nhưng tối thiểu cũng hơn những đồ trang điểm hàng hiệu trên thị trường ba đến năm lần rồi."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khương Nhu khoát khoát tay, thành thật nói: "Tôi thật sự không muốn, anh mau trả lại đi, nếu bị sư phụ anh phát hiện thì chắc chắn không tránh khỏi một trận trách phạt."
"Ha ha, cô thật biết suy nghĩ cho tôi." Thanh niên lập tức đắc ý cười ha hả: "Chẳng qua không sao cả, vì cô, đừng nói là trách phạt, dù bỏ cái mạng của tôi cũng coi như có giá trị!"
"Cho này, tranh thủ cầm đi"
"Không không, tôi thật sự không cần!"
Khương Nhu thẹn thùng liên tục từ chối, đúng lúc này, cô thấy Lương Siêu xuống xe đi tới thì như nhìn thấy cứu tinh mà vội vàng chạy qua, còn cười phất tay chào hỏi hắn.

"Lương Siêu! Cuối cùng anh cũng tới, tôi chờ anh hơn nửa giờ rồi đấy."
Lương Siêu ngẩng đầu nhìn cô một cái xem như bắt chuyện, cũng không nói cái gì, hai tay cắm vào túi lại cúi đầu đi đến bên cạnh Khương Nhu.

Khi đi ngang qua thanh niên mặc áo vàng kia, Khương Nhu nói: "Thẩm Nham, người tôi muốn chờ đã đến, hẹn gặp lại."

"Dừng lại!" Thẩm Nham nhìn bóng lưng Lương Siêu, lập tức khẽ quát một tiếng, trong mắt tràn đầy ý thù địch: "Thằng ranh, chắc anh không phải người trong Võ Minh đúng không? Dám làm ra vẻ trước cổng chính của tổng bộ Võ Minh chúng tôi, quả thực không biết trời cao đất rộng!"
Mà Lương Siêu lại không hề dừng lại, còn liếc nhìn Khương Nhu ra hiệu bảo cô không cần phản ứng tên sau lưng, hắn vẫn không nhanh không chậm đi bên cạnh Khương Nhu.

Soạt!
Sắc mặt Thẩm Nham lập tức trầm xuống, vừa nhanh chân đuổi theo vừa quát: "Điếc đúng hông? Tôi bảo anh dừng lại!"
"Xưa nay tổng bộ Võ Minh không cho phép kẻ vô danh đi vào, muốn vào thì báo tên họ ra trước!"
Vừa dứt lời, Thẩm Nham đã đuổi tới sau lưng Lương Siêu vươn tay phải chuyển thành trảo, hung ác bắt lấy vai Lương Siêu!
Cùng lúc đó, Lương Siêu bỗng xoay người, nhanh như tia chớp bắt lấy bàn tay Thẩm Nham, sau đó bỗng phát lực hung hăng hất đối phương ra hơn mấy chục mét!
Dứt khoát.

Lưu loát.

Không chút dây dưa dài dòng.

Mà Khương Nhu chỉ nghe tiếng kêu thảm càng ngày càng xa trong đêm tối mênh mông, dù trừng lớn mắt cũng không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Nham...!
"Tiếp tục dẫn đường."
"Được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.