Truyền Nhân Thiên Y

Chương 194: 194: Lão Thần Y Thế Thôi Ấy Hả




Nghĩ vậy, Lăng Vũ mỉm cười.

“Được, nếu như cháu không nghe lời khuyên của ta thì chờ đến khi thằng nhóc Lương Siêu kia tới, ta sẽ thông báo cho cháu nhưng mà ta phải cảnh cáo cháu rằng.”
“Khi nào trở về thì nhớ quản đứa em trai vô dụng kia của cháu cho chặt vào, Nhu nhi không phải là người phụ nữ mà nó có thể chạm vào.

Cháu chỉ cần nói cho nó biết là Nhu nhi đã có chủ rồi.”
Thẩm Đông khẽ giật giật khóe miệng, nếu như người khác dám nói hắn ta như vậy thì hắn đã cho một chưởng chết từ lâu rồi.

Thế nhưng đối phương lại là Lăng Vũ nên hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn, gật đầu với vẻ oán hận rồi rời đi.

Ngày hôm sau, Lương Siêu ngủ một mạch tới tận trưa.

Khi thấy hắn ra khỏi phòng, Cung Vũ lập tức bưng một bát canh giải rượu và đưa điện thoại di động cho hắn.

“Anh mau uống hết bát canh này đi.”
“Trước đó em thấy anh ngủ say quá, Giả Nam có gọi điện thoại tới nên em đã lấy điện thoại đi vì sợ đánh thức anh.

Bây giờ anh có muốn gọi lại không?”
“Giả Nam?”
“Alo, Lương thần y.”
“Giám đốc Giả, chuyện mà tôi nhờ anh giúp sao rồi?”

Nghe thấy sự nóng vội trong giọng nói của đối phương, Giả Nam cười khổ nói: “Tôi cũng đã hỏi qua giúp ngài rồi, vấn đề này không lớn nhưng gần đây chủ tịch Diệp của chúng tôi thật sự rất bận cho nên…”
“Có thể phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể bàn bạc với ngài về chuyện này.”
“Lại trì hoãn?”
Lương Siêu lập tức trợn mắt và bỏ cuộc.

Trải qua mấy lần trước, điều đáng sợ nhất trong chuyện từ hôn này chính là sự trì hoãn!
Nếu không thì sẽ xuất hiện một chuyện nào đó rất kỳ diệu, trì hoãn hết lần này tới lần khác và sau đó hắn sẽ phát hiện ra mình lại có thêm một người vợ nữa mà không biết lý do vì sao…
“Không được…”
“Tuyệt đối không được!”
“Giám đốc Giả, tôi cũng không muốn làm khó cô.

Chẳng phải cô tới đế kinh để báo cáo công việc hay sao? Bây giờ cô hãy đưa tôi tới gặp chủ tịch Diệp đi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
“Chuyện này…”
“ Ây da, giám đốc Giả đừng từ chối vội.

Trước đó, tôi giúp cô không hề nề hà gì cho nên chuyện nhỏ này đối với cô chắc cũng không khó đâu nhỉ.”
“Haizz, được rồi.”
Giả Nam gật đầu đồng ý, một tiếng sau đưa Lương SIêu tới tổng bộ của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh.

Tại văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.

Thấy cửa phòng làm việc khép hờ, Giả Nam đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong.

“Hoa thần y, tôi tôn trọng y thuật siêu phàm của ngài và ngài là một tiền bối cho nên tôi mới chịu nhẫn nhịn nhưng ngài lại lợi dụng tôi, được một tấc lại tiến một thước! Ngài cảm thấy như vậy có thích hợp không?”
Hoa Văn Xương ngồi dưới đất nói: “Có gì mà thích hợp hay không thích hợp? Mặc dù chủ tịch Diệp xuất thân từ gia tộc lớn nhưng mọi phương diện khác của cháu trai ta cũng có gì thua kém đâu chứ?”
“Nó cũng được coi như là đệ tử danh môn, tuổi còn trẻ đã đạt được những thành tựu không nhỏ trong giới Trung y.

Như vậy cũng coi như xứng với chủ tịch đúng không?”
Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành lạnh đi vài phần, cô ta lạnh lùng nói: “Đây không phải là vấn đề xứng hay không xứng.

Tôi không hề có bất cứ tình cảm gì với Hoa Dịch nên chuyện cưới xin là không thể nào.”
“Tình cảm?”
Hoa Văn Xương cười lạnh nói: “Tình cảm là thứ có thể bồi dưỡng được, thậm chí là có thể dùng thuốc để bồi dưỡng.”
“Nếu như chủ tịch Diệp đồng ý thì ngay bây giờ, tôi có thể chuẩn bị cho ngài vài loại thuốc.

Sau khi uống xong, tôi bảo đảm ngài sẽ hết lòng hết dạ với cháu trai của tôi…”
Ngoài cửa, Lương Siêu không khỏi giật mình khi nghe thấy tiếng cười đáng khinh của Hoa Văn Xương.


Hắn chợt nhìn về phía Giả Nam và hỏi.

Lão thần y?
Chỉ thế thôi ấy hả?
Nghe qua chẳng khác nào bọn lưu manh cả?
Ông nội mà có đức hạnh như thế này thì chắc chắn đứa cháu trai thèm muốn Diệp Khuynh Thành không cần nghĩ cũng biết, cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.

Không phải là kẻ tiểu nhân thì cũng là tên đạo đức giả.

“Ông Hoa, ông quá đáng rồi đấy.”
“Nếu như ông là một người có đạo đức cơ bản thì ngay bây giờ ông nên đi giải quyết vấn đề của mấy loại thuốc kia đi.”
Thấy Diệp Khuynh Thành vẫn không chịu nhượng bộ, Hoa Văn Xương ngả người vào ghế sô pha, ôm ngực, giọng nói ra vẻ yếu ớt.

“Đương nhiên là tôi có đạo đức cơ bản nhưng sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình.

Hiện tại tôi đã bị bệnh nặng tới mức không thể làm việc nên điều đó cũng tính là thích hợp đúng không?”
“Lão già chết tiệt này lại giả bộ!”
Diệp Khuynh Thành tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó cô ta đành bất đắc dĩ nói: “Được.

Vậy tôi mời ông trả lại 1 tỷ tiền thù lao trước đây tập đoàn cung cấp cộng thêm chi phí mua lại phương thuốc.”
“Hủy bỏ hợp đồng trước được chứ?”
Sở dĩ cô ta quyết định như vậy là vì tập đoàn đang gặp vấn đề về tài chính.

Nếu như có thể đòi lại được 1 tỷ này thì chí ít cũng có thể duy trì thêm được một khoảng thời gian nữa, biết đâu Cao Minh có thể may mắn sống sót cho tới khi những loại thuốc mới đó ra đời.


Thế nhưng Hoa Văn Xương vẫn lắc đầu mặc kệ, nói xin lỗi.

“Tôi đã tiêu hết 1 tỷ kia rồi, một xu cũng không lấy lại được.”
“Chủ tịch Diệp, không dối gạt gì ngài.

Tôi đây đã mời luật sư xong rồi, chỉ chờ ngài kiện tôi thôi.”
“Ông.”
Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận!
Cô ta đột nhiên hiểu ra được cô ta thật sự không có cách nào đối phó với lão già lưu manh này!
Đúng lúc này, Lương Siêu đẩy cửa ra, tươi cười đi vào.

“Haizz, chuyện như vậy đâu cần phải ra tòa chứ!”
“Hoa lưu manh, à không, Hoa thần y đúng không? Vừa rồi tôi nghe nói ông không khỏe nên không làm việc nổi đúng không? Vậy thì đơn giản thôi!”
“Tôi đây tuy bất tài nhưng cũng có nghiên cứu một chút về mặt y học.

Vậy để tôi khám bệnh cho ngài xem thế nào được không?”
Lương Siêu vừa nói vừa lấy ra một bộ kim châm rồi trải ra bàn: “Tôi biết ông đã tiêu hết tiền, hiện tại chỉ là một kẻ nghèo kiết xác.”
“Ông cứ yên tâm, lần này tôi ra tay chữa bệnh từ thiện, không thu tiền ông.

Như vậy cũng coi như có lương tâm hơn ông đúng không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.