Truyền Nhân Thiên Y

Chương 198: 198: Phí Trừng Trị Tiện Nam




“Chủ tịch Diệp, cô không nghe nhầm đâu.

Sau khi chúng tôi cùng nhau giám định, những phương thuốc này đều thuộc loại tuyệt phẩm!”
“Những phương thuốc này có thể nói là trộm âm dương, đoạt tạo hóa.

Từng dược liệu được phối hợp với liều lượng vô cùng kì diệu!”
“Người nào có thể nghĩ ra cách tuyệt diệu như thế này, có thể xưng là thần tiên cũng không quá!”
Diệp Khuynh Thành: “…”
Giờ phút này, cả người cô ta rơi vào trạng thái mơ màng.

“Phương thuốc này so với phương thuốc mà Hoa Văn Xương cung cấp trước đó thì sao?”
“Thành thật mà nói chính là một trời một vực!”
Giáo sư Đoàn cười chế nhạo: “So với phương thuốc thần kỳ này, những đơn thuốc mà lão già Hoa Văn Xương kia viết chỉ là rác rưởi!”
“Chúng tôi đã suy xét rất kỹ rồi, loại thuốc mới được sản xuất dựa theo yêu cầu nghiêm ngặt của phương thuốc có tác dụng chữa khỏi hoàn toàn các chứng bệnh tương ứng!”
“Chủ tịch Diệp, vấn đề nan giải hiện tại của tập đoàn đã được giải quyết hoàn toàn rồi!”
Nghe vậy, nhất thời Diệp Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ niềm vui này tới quá bất ngờ.

Nhớ lại thái độ của mình đối với Lương Siêu vào ngày hôm qua, cô ta xấu hổ đỏ ửng mặt.


“Chủ tịch Diệp, vấn đề hiện tại của phương thuốc đã được giải quyết nhưng nếu như muốn tuân thủ nghiêm ngặt theo phương thuốc này thì ngài sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tiền để thu thập dược liệu.

Có thể đây sẽ là một vấn đề nan giải khác…”
Đoàn giáo sư còn chưa nói xong, Diệp Khuynh Thành đã dứt khoát nói: “Một câu thôi, chuyện tiền nong tôi sẽ nghĩ cách còn chuyện dược liệu nhờ vào mọi người, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt theo phương thuốc!”
“Bởi vì chuyện này còn liên quan tới sức khỏe, thậm chí là tính mạng của người bệnh nên nhất định không được qua loa!”
Nghe xong, mọi người đều gật đầu cung kính.

Sau khi các chuyên gia rời đi, Giả Nam kích động nói: “Chủ tịch Diệp, lần này chúng ta thật sự nhặt được kho báu rồi! Hiện tại ngài có phải đang nghĩ cách làm thế nào để giữ Lương thần y ở lại công ty chúng ta phải không?”
“Ừm.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu theo bản năng.

Giờ phút này, Lương Siêu trong mắt cô ta chính là một kho báu vô tận nên đương nhiên cô ta cần phải giữ lại hắn bằng mọi giá.

Là chủ của một tập đoàn, sự nhạy bén này cần phải có.

“Thật không ngờ Lương Siêu chính là một bảo vật.”
Giả Nam cười trêu ghẹo: “Nếu như đã là một bảo vật thì ngài có lấy thân báo đáp cũng không lỗ.”
Vừa nói ra miệng, cô ta đã nhận một ánh mắt khinh thường từ Diệp Khuynh Thành.

Tuy nhiên Giả Nam cũng tinh ý nhận ra rằng bên trong ánh mắt khinh thường của Diệp Khuynh Thành đã bớt đi sự trách cứ nhưng lại thêm sự ngượng ngùng.

“Nam Nam, cô đi gọi điện thoại cho Lương Siêu nói rằng tôi muốn mời anh ta ăn cơm để cảm ơn còn có…”
Diệp Khuynh Thành đang nói dở thì chợt dừng lại rồi phất tay.

“Thôi bỏ đi, để tôi tự gọi điện thì tốt hơn.

Cô cứ đi ra ngoài trước đi, nhớ là gửi số điện thoại của anh ta cho tôi nhé.”
Cô ta vừa nói vừa đi tới trước gương thử đồ.

Cô ta lấy mấy bộ quần áo với các kiểu dáng khác nhau, lần lượt mặc thử.

Xem ra sông băng dường như có dấu hiệu tan chảy.

Ba giờ chiều, Lương Siêu đi mua sắm cùng với Cung Vũ ở trung tâm thương mại.


Mới vài giờ trước, trợ lý của Vương Tiểu Niên đột nhiên gọi điện thoại tới thông báo với cô rằng ngày mai cô phải tới truyền thông Thiên Ngu để báo cáo và được sắp xếp gặp mặt hơn chục đạo diễn.

Thậm chí còn yêu cầu cô ấy chụp 18 bức chân dung cỡ lớn với những đạo diễn đó trong tuần tới và 8 video ngắn bao gồm các cảnh hôn, cảnh giường chiếu cùng với các cảnh tình cảm khác.

Điều tàn nhẫn và vô liêm sỉ nhất chính là không cho Cung Vũ quyền từ chối!
Nếu không dựa theo các khoản quy định trong hợp đồng ban đầu, cô sẽ phải bồi thường thiệt hại với số tiền khổng lồ là 2.5 tỷ đồng.

Cuối cùng, ngay cả bức ảnh chụp thư của luật sư cũng được gửi tới với nội dung cảnh cáo Cung Vũ.

Truyền thông Thiên Ngu có rất nhiều người nằm trong giới luật, sẵn sàng làm việc vì công ty!
Lúc đầu, Cung Vũ không muốn nói cho Lương Siêu biết, cố tình giấu hắn.

Cuối cùng, chính Lương Nghiên vô tình phát hiện ra cô trốn trong phòng tắm khóc và nói chuyện đó với Lương Siêu.

Sau khi dò hỏi nhiều lần, cô mới kể ra chuyện này.

Vừa mới từ cửa hàng quần áo đi ra, nhìn thấy Cung Vũ vẫn còn buồn bã, Lương Siêu vỗ vai cô cười nói: “Được rồi, không cần phải lo lắng chuyện nhỏ như vậy.”
“Cùng lắm thì ngày mai anh sẽ tới chỗ truyền thông Thiên Ngu chết tiệt đó, dù sao đây cũng là lúc nên đánh gục Vương Tiểu Niên rồi.”
“Đúng rồi, anh ta từng nói rằng nếu như em không làm theo thì phải bồi thường bao nhiêu?”
“2.5 tỷ.”
Nhắc tới chuyện này là sắc mặt Cung Vũ tối sầm lại nhưng Lương Siêu lại cười ha ha: “Ồ, vậy ngày mai anh sẽ yêu cầu anh ta nộp 5 tỷ cho phí trừng trị tiện nam, em thấy sao?”
Phí trừng phạt tiện nam?
Nhất thời Cung Vũ che miệng cười nhìn Lương Siêu đầy vẻ tình tứ.


Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên.

“Ha.”
“Đây không phải là Cung đại minh tinh sao, không ngờ có thể gặp được cô ở đây, đúng là trùng hợp quá.”
Cung Vũ quay lại nhìn thì thấy một người phụ nữ cao, mảnh khảnh với mái tóc dài xõa ngang vai lộ ra vẻ yếu đuối đang đi tới.

Cô và người phụ nữ này quen biết nhau từ khi còn học ở học viện vũ đạo nhưng lại mất liên lạc với nhau kể từ khi tiến vào giới giải trí, hiện tại đây cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng.

“Trần Bình, xin chào.”
Cung Vũ gật đầu chào còn Trần Bình cũng đã bước tới, lắc đầu cười.

“Nghệ danh hiện tại của tôi là Trần Hồng.”
“Vẫn là để tôi giới thiệu lại đi.

Tôi là Trần Hồng, vừa mới gia nhập vào truyền thông Thiên Ngu ngày hôm kia.

Được chính Vương đại thiếu tự tay tuyển chọn với tư cách là nữ số một của Dự án Ươm mầm siêu sao, đồng thời cũng sẽ trở thành trụ cột của truyền thông Thiên Ngu trong tương lai.”
Cô ta vừa nói vừa tỏ ra vẻ ngây thơ: “Đúng rồi, nghe nói cô chính là người trước đây được Vương đại thiếu tuyển chọn phải không?”
“Hiện tại lại bị tôi sóng sau vượt sóng trước, cô sẽ không ghen ghét và trách cứ tôi đấy chứ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.