Truyền Nhân Thiên Y

Chương 2: 2: Anh Em Gặp Lại Nhau




Cô bé trông đáng thương như vậy nhưng hai mẹ con kia vẫn không hề có ý buông tha.
“Tuyết Nhi.”
Mẹ của Tề Tuyết Triệu Nhã Chi kêu lên 1 tiếng rồi đưa cho Tề Tuyết 1 lộ axit sunfuric và ra hiệu mắt với cô ta.
Tề Tuyết lập tức hiểu ra.

Sau khi nhận lấy, cô ta nở nụ cười nham hiểm rồi đá mạnh cô bé một phát và nói: “Đừng giả chết nữa, ngẩng đầu lên cho tao!”
“Còn giả điếc hả? Ngẩng đầu lên!”
Cô bé phải gắng gượng mãi mới ngẩng đầu lên được, sau đó cả lọ axit sunfuric trong tay Tề Tuyết đều đổ lên mặt cô bé!
Đến đây, đoạn video đột nhiên kết thúc còn hai mắt Lương Siêu thì đỏ ngầu!
Suốt 5 năm qua, em gái ruột của hắn đã trải qua cuộc sống tăm tối như địa ngục đó sao?
Ngay sau đó, một luồng sát khí ngập trời bộc phát từ cơ thể Lương Siêu!
Uy lực của luồng sát khí đó khiến cho người giàu nhất ở Giang Lăng như Trần Tam Tỉnh cũng phải khiếp sợ.
“Lương Thần y, ngài đừng nóng giận.

Tôi cũng ngẫu nhiên có được đoạn video này thôi, có lẽ đó không phải là cô bé mà ngài muốn tìm đâu.”
Không phải ư?
Sao có thể không phải được chứ!
Cảm giác huyết thống bẩm sinh đó không thể lừa người được!
“Nói cho tôi biết, người tên là Tề Tuyết đó là ai, hiện tại đang ở đâu!” Giọng nói của Lương Siêu có chút khàn khàn, hắn hỏi.
“Sau khi xem được đoạn video này, tôi cũng đã từng điều tra về Tề Tuyết.


Cô ta cũng không quá nổi tiếng nhưng lại có họ hàng với Tần gia ở Giang Lăng.

Cô ta lợi dụng mối quan hệ với Tần gia để ra oai, hống hách với bên ngoài, lại còn tự xưng mình là người thuộc tầng lớp thượng lưu nữa.”
“Tần gia ở Giang Lăng?”
Lương Siêu nhướng mày, không phải Tần gia mà hắn muốn phá bỏ hôn ước cùng với Tần gia này là một đấy chứ?
Vì thế hắn lập tức hỏi: “Tần gia trong lời nói của ông, có phải có một cô con gái tên là Tần Nhược Đồng đúng không?”
“Ừm, đúng vậy.”
Trần Tam Tỉnh gật đầu theo bản năng sau đó kinh ngạc nhìn Lương Siêu: “Tần Nhược Đồng chính là mỹ nhân nổi tiếng ở Giang Lăng.

Lương Thần y quen cô ấy sao?”
“Không quen.”
Ánh mắt của Lương Siêu lại càng trở nên lạnh lùng hơn, sau khi hỏi xong địa chỉ của nhà Tề Tuyết thì lập tức rời đi.
“Lương Thần y, xin ngài dừng bước!”
Trần Tam Tỉnh vội gọi hắn lại và nói: “Mấy năm nay dựa vào mối quan hệ họ hàng với Tần gia, Tề gia đã kiếm được rất nhiều tiền nên mức độ an ninh của biệt thự rất cao.”
“Vừa hay tôi cũng có biệt thự ở gần đó, chi bằng để tôi lái xe đưa ngài qua đó để tránh xảy ra xung đột không cần thiết nhé?”
“Không cần biết ngài tới Thiên Hải có việc gì, dù sao thì ngài cũng cần có chỗ ở.

Đây là chìa khóa của biệt thự, sau này tôi sẽ chuyển quyền sở hữu của căn biệt thự kia sang tên ngài.”
Đối mặt với sự hiếu khách như thế, Lương Siêu hơi do dự rồi cũng cầm lấy chìa khóa.
“Cảm ơn, lần này tôi nợ ông một lần.”
Trần Tam Tỉnh liên tục xua tay: “Ngài không cần nói vậy, trước đây nếu không nhờ ngài thì e rằng tôi đã gặp Diêm Vương từ lâu rồi, những việc như này cũng không đủ báo đáp ân cứu mạng!”
“Về sau nếu như cần giúp đỡ thì ngài cứ nói với tôi! Cho dù là chuyện gì thì tôi cũng sẽ tận lực giúp đỡ!”
Nửa tiếng sau.
Tài xế của Trần Tam Tỉnh lái xe đến một căn biệt thự.

Lương Siêu vừa mới bước xuống xe thì đã nghe thấy tiếng chó sủa cùng với tiếng khóc thút thít.
Sau khi nghe kĩ và nhìn xung quanh, dưới ánh đèn mờ ảo, hắn nhìn thấy một cái cũi được xây dựng bên cạnh biệt thự, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy một cô bé đang cuộn mình trong đó.
Là, là con bé!
Đây chính là người em gái mà hắn đã cố gắng tìm kiếm suốt 5 năm qua!
Nhất thời, Lương Siêu kích động tới phát khóc.

Ngay khi hắn đang định tiến lên để nhìn cô bé rõ hơn thì tiếng chó sủa đột nhiên trở nên dồn dập hơn!
“Gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
Chỉ thấy con chó chăn cừu nghiêng người, không biết vì sao đột nhiên nó lại nổi điên cắn cô bé ở gần nó một phát!
“A!”

Cô bé vừa kinh ngạc vừa hét lên đầy tuyệt vọng, con ngươi trong mắt Lương Siêu đột nhiên co rút lại, tay phải vung lên nhanh như chớp!
“Vù!”
Một tiếng xé gió nhẹ vụt qua, con chó chăn cừu cáu kỉnh kia đột nhiên kêu lên “Áu áu…” rồi ngã xuống đất, không còn nhúc nhích nữa.
Cùng lúc đó, Lương Siêu cũng xuất hiện ngay trước cửa cũi.

Hắn thô bạo giật đứt dây xích và bế cô bé còn chưa kịp hoàn hồn ra bên ngoài.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị biến dạng hoàn toàn, trên người còn có rất nhiều vết bầm tím và sẹo.
Trông vô cùng thê thảm!
“Nghiên, Nghiên Nghiên…”
“Là em sao?”
Lương Siêu run rẩy gọi một tiếng, rất nhanh hắn đã nghe được thanh âm thì thào của cô bé.
“Em, em là, em là Lương Nghiên…”
“Anh trai, là, là anh sao? Cuối cùng Nghiên Nghiên đã được gặp lại anh rồi.”
“Em từng nghe người ta nói rằng trước khi chết sẽ xuất hiện ảo giác, sẽ nhìn thấy người mà mình muốn gặp nhất.

Em, không phải là em sắp chết đấy chứ?”
“Không đâu!”
Lương Siêu lập tức ôm chặt lấy em gái của mình, sau đó lấy ra năm cây châm bạc và đâm vào các huyệt đạo của em gái.
“Nghiên Nghiên đừng sợ, có anh trai ở đây, nhất định sẽ không để em chết đâu!”
Vừa dứt lời, cửa biệt thự đột nhiên mở ra, Tề Tuyết mặc váy ngủ ngáp một cái đi ra ngoài.
“Con nhóc đê tiện kia, nửa đêm rồi mà còn không cho người khác ngủ sao! Có phải mày thấy mấy lần giáo huấn trước đây còn nhẹ không?”
Nói xong, cô ta nhìn thấy một thanh niên gầy gò đang ôm Lương Nghiên vào lòng còn chú chó chăn cừu thì nằm một bên mà giật mình.
“Đại Hoàng!”
Cô ta vội vàng chạy tới rồi ngồi xổm xuống, lúc này mới phát hiện ra chó cưng của mình đã chết.

Hơn nữa, giữa lông mày con chó bị cắm một cây châm bạc khiến cho cô ta vô cùng tức giận!

“Anh là ai!”
“Có phải chính anh là người giết Đại Hoàng hay không!”
Lương Siêu lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó gật đầu.
“Đúng, là tôi.”
“Con chó điên của cô vừa cắn em gái tôi nên tôi đã giết chết nó, có vấn đề gì sao?”
“Chó điên?”
“Anh mới là chó điên! Cả nhà anh đều là chó điên!”`
Tề Tuyết chửi ầm lên: “Khi mới mua Đại Hoàng, nó có giá 20 vạn còn đứa con hoang trong lòng anh chỉ là một đứa giúp việc thấp hèn mà tôi nhặt về để làm việc lặt vặt thôi!”
“Cho dù Đại Hoàng nhà tôi có cắn con nhóc đê tiện này thì đã sao chứ, cho dù có cắn chết cô ta thì cũng chẳng sao! Vậy mà anh lại dám…”
Vù!
Lương Siêu di chuyển ngay tới trước mặt Tề Tuyết, tay phải bóp lấy cổ cô ta khiến cho cô ta không nói được lời nào.
“Ở trong mắt cô, tính mạng của em gái tôi còn không bằng một con chó có phải không?”
“Vậy cô có biết trong mắt tôi, cô là cái gì không?”
Nói xong, Lương Siêu dùng sức ở tay, sát khí trong mắt cũng ngày càng nồng đậm khiến cho Tề Tuyết không thể nói nổi.
“Trong mắt tôi, cô chỉ là một con kiến hôi mà tôi có thể bóp chết bất cứ lúc nào.”
“Cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình cho sự dằn vặt và đau khổ mà em gái của tôi đã phải chịu đựng trong suốt 5 năm qua!”
Vào lúc đó, sát khí trên người hắn mạnh tới mức khiến cho khuôn mặt của Tề Tuyết tái nhợt vì sợ hãi.
Cô ta cảm thấy mình như bị thần chết bóp cổ, nhất thời sợ hãi tới mức ngay cả dũng khí để phản kháng cũng không có mà chỉ có nỗi sợ hãi dâng tràn.
Giác quan thứ 6 nói cho cô ta biết rằng người thanh niên trước mắt này thực sự dám giết chết cô ta ngay lập tức!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.