Truyền Nhân Thiên Y

Chương 218



Chương 218

Lòng bàn chân của hắn nhẹ nhàng dậm lên cầu thang, và một luồng khí mạnh mẽ vô song từ cơ thể bùng phát như một ngọn núi lửa!

Khí thế đó còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với sức mạnh của Hạ Tử Yên và mọi người hợp lực lại trước đó, hoàn toàn không cùng đẳng cấp!

Một mặt nạ huyền khí màu vàng kim nhạt trong nháy mắt ngưng tụ quanh người, tuy rằng Trâu Lâm không nhìn ra môn đạo gì, nhưng Hạ Tử Yên bọn người đều trợn to hai mắt, nhãn cầu sắp lồi ra!

Huyền khí phóng ra ngoài ngưng hình, người này…

Lại là một tông sư cấp cao thủ!

Thiếu niên tông sư, đối với bọn họ mà nói giống như là một nhân vật trong truyền thuyết, họ thường xuyên nghe các trưởng bối kể lại, trước đây chưa từng gặp qua!

Lỗ Trí cũng bị điều này làm cho vô cùng kinh ngạc, sau đó liền thấy đối phương thân ảnh lóe lên, xuyên qua làn sương mù độc trùng nhanh như tia chớp!

Bởi vì có áo giáp ánh sáng huyền khí hộ thân xung quanh cho nên hắn không mảy may tổn hại gì, ngược lại làn khói đen độc trùng kia lại phát ra những âm thanh gào thét chói tai. Độc trùng bị chết rất nhiều, khiến cho sương mù đen lập tức nhạt đi không ít.

Chỉ trong thời gian chớp mắt, đối thủ đã vọt tới trước mặt ông ra, trên tay phải ngưng tụ ra một đạo ánh sáng vàng kim nhạt, nện xuống đầu ông ta với một khí thế bá đạo kinh người!

Dưới sự tập trung lại của ánh sáng, Lỗ Trì đột nhiên cảm thấy da đầu ngứa ran, cảm giác như toàn thân bị một lực vô hình đè nén áp chế.

Nhưng vào lúc này, ông ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, trong nháy mắt liền bộc phát ra một quyền toàn lực đấm về phía trước.

().

Ầm!

Khi cú đấm vừa giáng xuống, dưới ánh đèn sáng choang, mọi người có thể thấy rõ ràng vẻ mặt kinh hãi của Lỗ Trì.

Mà chỉ trong thời gian ngắn vẻ mặt đó lại chuyển hóa thành đau đớn.

“A!”

Tiếng Ách vang lên, Lỗ Trì dưới con mắt của tất cả mọi người há mồm trợn mắt rồi trực tiếp bị đánh bật bay ra ngoài, bị bắn bay ra cửa cách đó gần mười mét.

Tuy rằng nhìn không ra bị thương gì nghiêm trọng, cũng không có lấy một vết thương nhẹ, với lại cả người còn có vẻ vô cùng chật vật.

Lại nhìn Lương Siêu, đạo quang ấn trong tay còn chưa có tiêu tán, vẫn còn lực còn đọng lại.

Thắng thua đã rõ!

“Phù. . . ”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhớ lại những lời nhận xét mà họ đã đưa ra đối với Lương Siêu trước đây.

Ngược người ta như trò chơi?

Năm tên cặn bã?

Tất cả đều cúi đầu mặt đỏ tới mang tai, hận không thể tát mình một cái, đồng thời lồng ngực cũng trở nên khó chịu.

Các đại thần bây giờ đều khiêm tốn như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.