Truyền Nhân Thiên Y

Chương 233



Chương 233

“Thế nhưng anh ngay cả một câu cũng không nói được, cái đức hạnh này của anh mà cũng muốn theo đuổi phụ nữ ư?”

Những gì Lương Siêu nói khiến cho mặt mũi Tạ Bác đỏ bùng, anh ta chỉ vào Lương Siêu đầy giận dữ.

“Cậu!”

Anh ta đang định nói thêm vài câu thì phát hiện ra Hàn Phỉ đang cau mày nhìn, thậm chí trên gương mặt xinh đẹp còn lộ ra vẻ chán ghét…

Biểu hiện trên mặt của Hạ Tử Yên còn rõ hơn, thậm chí cô còn mắng mỏ với vẻ khinh thường.

“Phỉ Nhi, loại đàn ông dám đánh cược mà lại không chịu nhận thua này mới chính là ghê tởm nhất. Không đúng, loại người này căn bản không phải là đàn ông, sau này cậu nên tránh xa anh ta ra.”

“Ừm.”

Hàn Phỉ khẽ gật đầu đồng ý khiến cho Tạ Bác cảm thấy trái tim nhỏ bé này của mình bị đánh một đòn trí mạng!

Anh ta không còn mặt mũi nào ở lại nữa nên đành chật vật rời đi.

Trước khi đi, anh ta còn chỉ vào Lương Siêu và nói với vẻ oán giận: “Thằng nhãi, tôi nhớ kỹ cậu rồi! Tôi sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu!”

“Chỉ cần tôi ở đây thì cậu sẽ không thể ở lại giới y học Trấn Giang đâu!”

“Xì.”

Lương Siêu hờ hững nhún vai, thầm nghĩ người anh em này đúng là nghĩ nhiều.

Giới y học Trấn Giang ư?

Cho dù một nơi nhỏ bé đổ nát như thế có quỳ xuống mời hắn thì hắn cũng không thèm đến đó đâu.

Sau đó, Lương Siêu đi mượn một ít băng gạc, cồn i-ốt các thứ rồi xử lý vết thương. Sau khi xong xuôi, hắn đang định rời đi thì bị Hàn Phỉ ngăn lại.

Cô ấy khẽ vén sợi tóc lòa xòa trên trán, dịu dàng nói: “Ngài Lương, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, mong ngài có thể đồng ý.”

Hạ Tử Yên ở bên cạnh nghe vậy trợn tròn mắt: “Phỉ Nhi, cậu không cần phải khách khí với anh ta vậy đâu. Nếu như cậu muốn anh ta làm gì thì cứ nói.”

“Còn nữa, không cần phải gọi ngài này ngài kia đâu, cứ gọi thẳng anh ta là Lương Siêu là được rồi.”

Hàn Phỉ cười nói: “Là thế này, bệnh viện của chúng tôi có khu chăm sóc đặc biệt và những người nằm ở trong đó đều mắc bệnh nan y.”

“Nếu như Trung y thần kỳ như vậy, tôi muốn mời anh tới bệnh viện của chúng tôi vài ngày để điều trị cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y đó. Không biết anh có đồng ý không?”

Sợ Lương Siêu không đồng ý, Hàn Phỉ vội nói thêm: “Về mặt tiền lương cùng với phí tư vấn, anh không cần lo lắng. Có thể vào được bệnh viện của chúng tôi đều thuộc tầng lớp thượng lưu nên bọn họ chắc chắn sẽ đưa ra cho anh một mức giá thỏa đáng.”

Hạ Tử Yên xua tay: “Haizz, có tiền hay không cũng không sao cả. Để tớ bảo anh ta tới đó khám bệnh thử 3 ngày để xem hiệu quả ra sao đã.”

Lương Siêu thờ ơ nhìn Hạ Tử Yên.

“Này cô, tôi với cô thân nhau lắm sao?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.