Truyền Nhân Thiên Y

Chương 236



Chương 236

“Phỉ Nhi, biểu cảm gì đấy? Sao lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?”

“Mong anh về sau gọi đúng tên của tôi, cái xưng hô Phỉ Nhi này từ miệng anh nói ra khiến tôi rất khó chịu.”

Giọng nói Hàn Phỉ lạnh lùng: “Hơn nữa, có thể anh hiểu lầm rồi, bác sĩ Lương không phải ngồi mát ăn bát vàng đâu, ngược lại anh ấy đã bận rộn cả ngày, 1 giờ trước mới nghỉ ngơi được chút.”

Tạ Bác nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống.

“Phỉ Nhi, em lại vì giữ thể diện của một kẻ không quen biết mà không tiếc lạnh nhạt với anh như vậy sao?!”

Mày liễu Hàn Phỉ khẽ cau mày: “Mặt mũi của bác sĩ Lương không cần tôi đến giữ, chẳng lẽ anh không nhận ra mấy bệnh nhân mắc bệnh nặng mà anh đang phụ trách đều đi hết rồi sao?”

“Đi hết rồi?”

“Ý em là sao?”

Tạ Bác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì điện thoại di động của anh ta chợt vang lên.

Thấy người gọi đến là viện trưởng, anh ta lập tức đắc ý cười nói với Hàn Phỉ:

“Xin phép em Phỉ nhi anh đi nghe điện thoại trước. Có lẽ viện trưởng muốn nói chuyện với anh về chuyện đặc cách thăng chức anh thành phó viện trưởng.”

().

Sau khi kết nối, anh ta còn bật chế độ loa ngoài, đó là để cho Hàn Phỉ, Lương Siêu tận tai nghe thấy viện trưởng đánh giá cao anh ta như thế nào, và để Hàn Phỉ biết anh ta xuất sắc đến mức nào, cho Lương Siêu biết giữa hắn và mình chênh lệch lớn ra sao!

Nhưng vừa ấn loa ngoài, anh ta còn chưa kịp chào hỏi liền nghe được viện trưởng mắng một tiếng!

“Tên khốn nạn Tạ Bác kia, rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì vậy hả?”

“Tôi vừa nhận được tin toàn bộ bệnh nhân trong khu của cậu đều xuất viện tập thể! Anh có biết chuyện này đã gây ra bao nhiêu tổn thất cho bệnh viện không!”

“Tôi vừa cho người tính sơ qua một chút, thiệt hại hơn 5000 vạn! chuyện này cậu gánh nổi không?! Rốt cuộc cậu đã làm gì với mấy bệnh nhân rồi, cậu phải cho tôi một lời giải thích!”

Tạ Bác trực tiếp bị mắng cho ngớ người luôn.

Não bộ như trống rỗng, ngây người đến ngay cả cái rắm cũng không đánh nổi…

“Nói!”

“Bây giờ cậu cho rằng cậu giả câm là có thể tránh được sao?!”

“Viện trưởng, tôi tôi….”

Tạ Bác ấp úng một hồi, chua xót nói: “Tôi cũng vừa mới tới bệnh viện nên phải nói tình hình như nào cho ngài tôi còn chưa biết đây!”

“Đồ phế vật.”

Bên kia điện thoại, viện trưởng tức giận chửi thêm vài câu rồi cúp máy.

Việc khẩn cấp nhất chính là để tìm ra nguyên nhân ngay lập tức. Những bệnh nhân trong khu vực bị bệnh nguy kịch, tất cả họ đều là những đại gia thuộc mọi tầng lớp xã hội, hoặc họ hàng của một số đại gia, tuy họ sẽ chả sống được lâu nữa nhưng họ vẫn có nghị lực mạnh mẽ.

Nếu vì bệnh viện đắc tội với tập thể bọn họ, kết quả khiến bọn họ cùng nhau xuất viện thì bệnh viện này xem như bỏ luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.