Truyền Nhân Thiên Y

Chương 277



Chương 277

“Tiêu Bắc Quang, Vương gia…”

“Hừ…”

“Lúc này đây, sợ là thần tiên cũng không cứu nổi mấy người!”

Sau khi vỗ bàn đầy tức giận, Hạ Tam Hải lập tức phái người đi điều tra tung tích của Liễu Băng Khanh và Lương Nghiên.

Ngay sau đó, ông ấy còn đích thân đến võ quán Lục Hợp.

Những việc như thế này không thể chậm trễ!

Lỡ như hai người đó, đặc biệt alf Lương Nghiên thật sự xảy ra chuyện gì thì e rằng cả Trấn Giang này sẽ long trời lở đất mất!

Trên xe trở về Trấn Giang.

Lúc này Hạ Tử Yên cũng tỉnh lại, Hàn Phỉ thấy vậy liền chạy tới nói nhỏ với cô.

Sau khi nghe xong, Hạ Tử Yên không khỏi cau mày, Cô nhìn thấy Lương Siêu cứ yên lặng như vậy khiến cho cô có cảm giác áp bách vô cùng nặng nề. Cô nhẹ giọng hỏi: “Liễu tiểu thư và Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì sao?”

“Rốt cuộc…”

“Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện khác không cần quan tâm.”

Lương Siêu ngắt lời cô, hắn cố nở nụ cười rồi đứng dậy đảm nhận vị trí tài xế lái xe, sau đó hắn đạp mạnh chân ga!

Nhất thời, tốc độ của chiếc xe tăng vọt đi thẳng về phía Trấn Giang!

Ba tiếng sau.

Việc đầu tiên Lương Siêu làm chính là nhờ Hàn Phỉ đưa Hạ Tử Yên tới bệnh viện nghỉ ngơi còn hắn quay trở về Hạ gia.

Sau khi thấy hắn trở về, Hạ Tam Hải ngồi trong phòng đứng bật dậy ra đón.

“Vừa rồi ông gọi điện thoại cho cháu mấy lần nhưng đều tắt máy, lẽ nào điện thoại hết pin sao?”

Lương Siêu gật đầu, khuôn mặt u ám chờ đợi câu nói tiếp theo của Hạ Tam Hải.

Thấy vậy, Hạ Tam Hải liền hiểu ra, ông ấy nói: “Trước khi đi, cháu giao phó Nghiên Nghiên cho ông cho nên ông thật sự không thể chối bỏ trách nhiệm trong việc này, ông thật sự xin lỗi.”

Thấy Hạ Tam Hải cúi người xin lỗi mình, Lương Siêu vội đỡ ông ấy dậy: “Ông Hạ, chuyện này không liên quan tới ông. Cháu chỉ muốn biết Băng Khanh và em gái của cháu…”

“Cháu yên tâm!”

Hạ Tam Hải vội nói: “Ông đã đưa người về đây rồi, trên cơ bản không có việc gì nghiêm trọng.”

“Cơ bản?”

“Không nghiêm trọng?”

Lương Siêu cau mày, hắn rất không thích mấy từ này.

“Anh!”

Nghe thấy tiếng kêu lớn truyền tới từ cầu thang, Lương Siêu vội vàng xoay người lại và thấy Lương Nghiên chạy tới với đôi chân trần và mái tóc ướt, trên mặt cô bé còn có một vết tát đỏ tươi…

Sau khi nhào vòng lòng hắn, Lương Nghiên nức nở nói, rõ ràng là cô bé còn chưa hết sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.