Truyền Nhân Thiên Y

Chương 28: 28: Sống Thử Nửa Tháng




Soạt!
Ánh mắt mọi người lại tập trung lên người Lương Siêu, đều cảm thấy khó tin.

Liễu Huy Hoàng còn tưởng là Lương Siêu nhất thời nói lẫy, sau khi trừng bọn người Hồ Tuyết Liên, Liễu Băng Loan một cái thì vội vàng nói lời hay: "Tiểu Mặc, con không cần để những lời họ nói trước đó trong lòng, hiện tại cái nhà này vẫn là cha làm chủ.

"
Lương Siêu cười khổ và nói: "Bác, cháu không giận, mà thật sự cảm thấy bác gái nói rất có lý.

"
"Hiện tại là thời buổi tự do yêu đương, hai tụi cháu chưa gặp mặt lấy một lần, cơ sở tình cảm hoàn toàn là số không, nếu cưỡng ép ở bên nhau thì chỉ sợ sẽ không hạnh phúc.

"
"Hơn nữa con gái của bác lại tài giỏi như vậy, còn trẻ đã thay bác lo liệu một nửa gia nghiệp, cháu cũng không xứng với cô ấy.

"
Bọn người Hồ Tuyết Liên, Liễu Băng Loan nghe vậy, trong nhất thời cũng thấy Lương Siêu thuận mắt hơn một chút.

Tuy đi ra từ trong hốc núi, nhưng cũng coi như thành thật, tự mình hiểu lấy.

Nhưng lời này vào tai Liễu Huy Hoàng thì hoàn toàn là đang từ chối!
Không xứng?
Nếu nói không xứng thì cũng con gái của ông ta không xứng với người ta!
Là đệ tử đắc ý mà lão thần tiên nắm tay dạy dỗ ra, đừng nhìn hiện tại hắn vừa học thành tài xuống núi, chưa bộc lộ tài năng, nhưng thành tựu tương lai tuyệt đối sẽ không bị giới hạn!
Không nhân lúc này mau chóng kết hôn, chẳng lẽ còn đợi người ta công thành danh toại rồi lại tiếp cận à?
Khi đó người ta còn nhận mình là cái đinh gì?
"Tiểu Mặc, những vấn đề con nói đều không thành vấn đề!"
"Không phải cơ sở tình cảm sao, hiện tại có thể bồi dưỡng! Chờ bồi dưỡng xong các con đi đăng ký kết hôn cũng được!"

"Băng Khanh đâu?"
"Không phải tôi đã bảo nó buông công việc xuống, hai ngày này chờ ở nhà sao? Người đâu!"
Liễu Băng Loan nhếch miệng: "Vốn đã ở nhà chờ, nhưng hôm qua người nào đó thất hẹn không đến, mà hôm nay công ty có hội nghị quan trọng đột xuất nên chị ra ngoài rồi.

"
"Càn quấy!" Liễu Huy Hoàng tức giận đến vỗ mạnh xuống bàn, chỉ vào Liễu Băng Loan mà nói với giọng ra lệnh: "Bây giờ con gọi điện thoại cho chị con, bảo nó lập tức trở về!"
"Cha, chị nói chuyện này rất quan trọng, lỡ như! "
"Quan trọng đến đâu cũng không được!"
"Cho dù tập đoàn Thiên Đạt muốn phá sản, cũng phải bảo nó lập tức trở về! Để Tiểu Mặc người ta chờ ở chỗ này lâu như vậy còn thể thống gì!"
Đám người: "! "
Liễu Băng Khanh không phải là nhặt ngoài đường đó chứ?
Ngược lại Lương Siêu càng giống con ruột!
Ông ta tốt với hắn đến mức không hợp lẽ thường!
"Hả! "
Lương Siêu cũng thấy hơi ngại, vội vàng lấy phần hôn ước với Liễu Băng Khanh ra, nghĩ thầm nếu thật sự chờ Liễu Băng Khanh trở về thì chuyện này sẽ càng khó giải quyết.

"Bác Liễu, nếu con gái bác đã bận rộn như vậy thì đừng làm phiền cô ấy, cháu đã mang phần hôn thư lúc trước bác ký đến, bác chỉ cần đưa phần của sư phụ đã ký cho cháu, hôn sự giữa hai bên coi như bị hủy bỏ.

"
"Tốt tốt tốt!"
"Cuối cùng chị tôi có thể lấy lại tự do!" Liễu Băng Loan vui mừng vỗ tay bảo hay, nhưng rất nhanh đã bị Liễu Huy Hoàng trừng mắt, đành hậm hực im lặng.

"Ông trừng con mình làm gì?"
"Cậu ta muốn hủy thì hủy thôi, người đến nhà chúng ta cầu hôn mỗi ngày nhiều như vậy, ông còn sợ! "
"Ngậm miệng!"
"Cách nhìn của đàn bà!"
Liễu Huy Hoàng mắng, nhưng nhìn ra Lương Siêu đã quyết tâm muốn hủy hôn, nhất thời cũng có chút khó khăn, chẳng qua nói thế nào cũng không thể chấp nhận.

Cuối cùng đôi mắt ông ta xoay tròn, nói: "Tiểu Mặc, hai đứa còn chưa gặp mặt mà đã từ hôn, không khỏi quá qua loa.

"
"Như vậy đi, không phải hiện tại người trẻ tuổi đều lưu hành sống thử sao? Vậy hai đứa cũng thử một lần đi!"
"Cũng không cần quá lâu, chỉ nửa tháng, đến lúc đó mặc kệ Băng Khanh có cảm giác với con hay không, chỉ cần con có cảm giác với nó, vậy thì cha lập tức tổ chức hôn lễ!"
Lương Siêu vô ý thức mà hỏi: "Vậy nếu cháu không có cảm giác với con gái bác thì sao?"
Lời này vừa nói ra, lập tức lại bị điên cuồng mắng nhiếc.

"Phi!"
"Làm sao đồ nhà quê như anh lại không có cảm giác với chị tôi? Trừ phi anh bị mù!"
"Hừ, đi ra từ hốc núi đúng là chưa thấy qua việc đời, dựa vào dung mạo con gái tôi, chỉ cần cậu nhìn một cái đã bị mê đến thần hồn điên đảo, ngay cả mình là ai cũng không biết!"
"! "
"Được rồi!" Liễu Huy Hoàng lại nhíu mày khiển trách đám người một tiếng, nói: "Nếu như đến lúc đó con không có cảm giác với Băng Khanh, vậy chúng ta bàn lại chuyện từ hôn, được chứ?"
Lúc này nếu vẫn không chịu thì thật sự quá không nể mặt.

Huống chi chỉ là nửa tháng mà thôi, coi như dẫn Nghiên Nghiên đi du lịch ở Thiên Hải.

Thế là Lương Siêu gật gật đầu: "Vâng, vậy làm theo ý bác Liễu đi.

"

"Tốt!"
Liễu Huy Hoàng tạm thời nhẹ nhàng thở ra, sau đó muốn gọi điện thoại cho Liễu Băng Khanh bảo cô trở về, Liễu Băng Loan thấy thế thì đột nhiên nói: "Cha, không bằng con dẫn anh ta đến công ty tìm chị?"
"Thuận tiện để anh ta xem hoàn cảnh làm việc ngày thường của chị, cũng coi một loại tìm hiểu.

"
"Cũng tốt.

"
"Vậy các con đi ngay đi, cha cảnh cáo con đừng giở trò gì trong chuyện này, nếu không cha không tha cho con!"
"Ai nha biết rồi!"
Sau khi đáp lại một tiếng, Liễu Băng Loan không buồn đổi quần áo đã dẫn Lương Siêu đi đến tổng bộ tập đoàn Thiên Đạt.

Đầu tiên cô ta dẫn hắn đi lòng vòng trong cao ốc tập đoàn rất hiện đại hoá, vốn cho rằng đối phương sẽ giống như Hai Lúa mới lên thành phố, sờ cái này ngó cái kia, làm ra không ít trò cười, để cô ta giải trí một chút.

Không ngờ trong cả quá trình tên này vẫn hết sức lạnh nhạt, cứ như đi dạo trong hoa viên nhà mình!
Điều này không khỏi làm Liễu Băng Loan âm thầm ảo não.

"Nhất định tên này đang ra vẻ trấn định!"
Tầng cao nhất, bên ngoài hội nghị cấp cao.

Khi dẫn Lương Siêu đến nơi này, Liễu Băng Loan chỉ xuống một cô gái mặc đồ công sở đang đứng trước màn hình chiếu.

"A, nhìn thấy không, đó là chị tôi.

"
Lương Siêu liếc nhìn một cái, hai mắt lập tức tỏa sáng.

Nhìn ra cô ta cao chừng 1m74, đôi chân dài bước tới bước lui, quả thực chính là loại hình lý tưởng của thẳng nam!
Còn có gương mặt trái xoan, mày liễu, miệng nhỏ màu hồng nhạt và chiếc cổ thiên nga thon dài đặc trưng kia!
Lương Siêu không thể không thừa nhận, lo lắng trước đó của mình thật dư thừa!
Đây quả thực là mặt trái ngược của nữ khủng long, là đại mỹ nhân cực phẩm!
Hơn nữa cho dù cách một tấm kính cũng có thể cảm nhận được khí chất lạnh lẽo của cô, đây còn là mỹ nhân lạnh giá!
"Này! "
"Nhìn đến mắt trợn tròn à? Có phải chị tôi là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp không?" Liễu Băng Loan dương dương đắc ý mà nói, nhưng lúc này Lương Siêu lại đột nhiên nhíu mày lại.


Sau một khắc, khi nhìn thấy Liễu Băng Khanh đột nhiên lảo đảo, sắp ngã xuống đất thì Lương Siêu vội vàng đá tung cửa vọt vào.

Vai trầm xuống, xoay người.

Hắn lập tức ôm chặt lấy cô!
"Anh là ai?"
"Thả tôi ra!"
Liễu Băng Khanh nhíu mày quát nhẹ, giãy dụa muốn đứng lên, Lương Siêu lại đè chặt bờ vai của cô lại.

"Đừng nhúc nhích, tôi học trung y.

"
Lúc nãy hắn đã nhìn ra Liễu Băng Khanh có chút không thích hợp, bây giờ tiếp xúc với thân thể lạnh như băng của cô thì trực tiếp xác định suy đoán của mình, sau đó đưa tay nắm cổ tay của cô bắt đầu cẩn thận xem bệnh.

"Khụ! "
"Tôi chỉ hơi cảm mạo, anh mau buông ra! "
"Không.

" Lương Siêu nặng nề lắc đầu.

Mấy giây sau, hắn nghiêm túc nói: "Mỹ nữ, cô có bệnh.

"
"Cần phải trị.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.