Truyền Nhân Thiên Y

Chương 396



Chương 396

Ngay sau đó, ba người lần lượt đứng thẳng người dậy, đồng thanh nói: “Nếu hai người đã cố ý đối địch với Lương đại sư, thì ba người chúng ta lập tức phải xin từ chức.”

“Từ nay về sau, chuyện của hai nhà các người sẽ không liên quan gì đến ba người chúng ta.”

Nói xong, bọn họ không thèm để ý đến gương mặt như hốc phải cứt của Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm. Ba người lại chắp tay với Lương Siêu, cẩn thận hỏi: “Lương đại sư ngài thấy chúng tôi làm như vậy ổn thỏa chưa ạ?”

Thấy rằng ba người họ khá thức thời, Lương Siêu cũng lười tính toán với họ, phất phất tay.

“Đi cả đi!”

“Vâng.”

“Cảm ơn Lương đại sư bao dung bao dung, bọn ta xin cáo từ.”

Ba người vội vã rời sân, thấy hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm vẫn chết lặng.

Cái này …

Vậy là đi rồi ư?

Hai người họ vừa mới đưa cho ba đại sư này mức lương hàng năm là 2000 vạn mỗi người vài ngày trước, kết quả đến đánh rắm thôi cũng chưa làm mà đã bỏ của chạy lấy người rồi?

Điều then chốt là, sau khi ba người đi rồi, hai người họ cũng không dám đuổi theo!

“Ha, ha ha ha!”

Thấy sắc mặt của hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm tím tái, Cung Bình lại cười ha hả nói: “Hai người cũng có ngày hôm nay sao?”

“Hiện tại không có tông sư đại sư bao bọc. Tôi xem hai người sau này còn hống hách thế nào!”

“Thức thời thì mau về chuẩn bị 2 tỷ đi, ba ngày nữa mà thiếu một xu thì tôi sẽ kêu con rể đến quét sạch đám rác rưởi mấy người!”

“Cút!”

“Mày!”

Thấy Ngô Nguyên Trung sắp mất bình tĩnh, Đào Khiêm vội vàng kéo gã ta lại, trầm mặt lắc đầu.

“Ngô huynh, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, rời đi rồi tính.”

Nghe vậy, Ngô Nguyên Trung cố nuốt cục tức này xuống, hai người cuối cùng im bặt đến một câu hung ác cũng không nói ra lời mà vội vàng rời đi.

Lúc đến kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ rời đi lại xấu hổ bấy nhiêu.

Thấy vậy, mọi người trong Cung gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức đều nhìn về phía Lương Siêu.

Từng ánh mắt nóng bỏng kia khiến Lương Siêu có cảm giác như mình như là một cô gái nhỏ đang bị lột trần quần áo trước mặt một đám đàn ông mê dại.

Cảm giác kia, thực sự khiến cả người không được tự nhiên.

Nhìn thấy nguy hiểm của Cung gia tạm thời được giải trừ, mình lại giúp được Cung gia khôi phục lại hiện trường, Lương Siêu suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói thẳng:

“Khụ. . . “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.