Truyền Nhân Thiên Y

Chương 400



Chương 400

“Anh ơi, đây là Đường Khả Hân, là một trong tứ đại hoa đán đó, cô ấy sao lại mặc thành như vậy chứ?”

“Hả? Người đàn ông trên người cô ấy là ai? Họ đang làm gì vậy? Họ đang quay phim à?”

Lương Siêu vội che mắt Lương Nghiên lại và tiếp tục xem.

Đây đều là những bức ảnh khó coi và không phù hợp với trẻ em.

Không chỉ có những bức ảnh các cô gái mặc những bộ đồ khác nhau như đồ y tá, tiếp viên hay là học sinh mà còn có những bức ảnh những người đàn ông đang thực hiện hành vi yêu đương vụng trộm ở nhiều nơi khác nhau…

Những bức ảnh quá bạo khiến cho người khác phải kinh ngạc!

Lương Siêu nghi ngờ hỏi: “Nam nữ chính trong ảnh đều là những người nổi tiếng sao?”

“Đúng…”

“Đa số đều là người nổi tiếng nhưng cũng không quá nổi, chắc hẳn anh đều biết họ chứ?”

Sau khi nghe vậy, Lương Siêu vắt tay ra sau và đá vào mông tên này một phát. Hắn cũng lờ mờ đoán ra được nghề nghiệp của tên này là gì.

“Anh là thợ săn ảnh phải không?”

Người thanh niên hất một lọn tóc trên trán, ra vẻ quyến rũ nói: “Từ săn ảnh này khó nghe quá rồi, để tôi chính thức giới thiệu bản thân đi.”

“Tôi chính là thợ săn ảnh hàng đầu trong giới giải trí, Chu Vĩ.”

“Sứ mệnh của tôi chính là cố gắng hết sức thu thập những vụ bê bối của những ngôi sao nổi tiếng và những người giàu có đưa ra ánh sáng với mục đích trừng trị cái ác, hướng tới những điều tốt đẹp và tạo ra một môi trường tích cực, tốt đẹp và tươi sáng trong ngành giải trí.”

Lương Siêu: “…”

Da mặt của người này đúng là đủ dày.

Nghề nghiệp săn ảnh đúng là phù hợp với anh ta.

“Tôi không quan tâm tới những scandal người nổi tiếng của anh nhưng tôi đâu phải người nổi tiếng, anh chụp tôi làm gì?”

Nghe vậy, Chu Vĩ nhếch miệng cười.

“Ngài khiêm tốn làm gì!”

“Lần trước tôi đã thấy hết những biểu hiện của ngài ở trong buổi tang lễ của ông cụ Cung, hơn nữa ngài còn là vị hôn phu của nữ thần quốc dân Cung Vũ!”

“Bất kể là năng lực cá nhân hay là địa vị của ngài, chỉ cần một chút tư liệu về bản thân ngài thôi cũng đã quý giá hơn nhiều so với mấy tin tức đen của các ngôi sao trong giới giải trí kia rồi!”

“À không, còn hơn…Khụ, khụ khụ!”

“Còn mang giá trị thương mại nhiều hơn.”

Nhìn thấy sắc mặt của Chu Vĩ đột nhiên đỏ lên và ho kịch liệt, Lương Siêu lắc đầu không nói nên lời.

“Nếu như anh có thời gian đi rình mò đời tư của người khác thì chi bằng anh dành thời gian chữa bệnh hen suyễn của mình đi.”

Nghe vậy, Chu vĩ vừa ôm ngực ho vừa thở dài nói: “Haizz, nói thật với ngài Lương chứ, tôi mắc bệnh hen suyễn này từ lâu rồi. Bác sĩ nói, khụ khụ…Bệnh này không thể chữa khỏi được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.