Truyền Nhân Thiên Y

Chương 413



Chương 413

“Ngẩn người cái gì? Nói đi!”

Lê Uyển lại vội vàng quát hỏi, lúc này Lương Siêu mới chậm rãi phục hồi tinh thần, ho nhẹ hai tiếng sau đó giơ tay lên ngập ngừng trả lời.

“Cái kia…”

“Tiền bối ngài chờ một lát, dựa vào cái gì mà ngài tự nhận mình là sư nương của con? Ngài và sư phụ…”

Mày Lê Uyển nhíu lại, sau đó lấy sợi dây chuyền ngọc bội có khắc một chữ cổ đang đeo trên cổ ra.

“Thứ này sư nương vẫn luôn mang theo bên người, chắc hẳn là không xa lạ với con đi. ”

“Cái này…”

Nhất thời mắt Lương Siêu trợn to, đúng là hắn cũng từng nhìn thấy dây chuyền kiểu dáng độc đáo như thế trên người sư phụ một vài lần.

Thiên Huyền từng nói qua, ngọc bội này tổng cộng có tám khối, một khối công ngọc bảy khối mẫu ngọc, Thiên Huyền đeo khối công ngọc, mẫu ngọc thì đã bị ông ta phân đều cho bảy đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Mà tám khối ngọc bội này, tất cả đều do ông ta trong một lúc hứng khởi mua lại từ một tên buôn ngọc thạch…

Mà khối Lê Uyển đang đeo là một trong số đó.

“Lúc trước, sư phụ con nói với cô ông ấy đang mắc bệnh nan y, sống không được bao lâu nữa, vì không muốn cô phải gánh chịu đau đớn sinh ly tử biệt cho nên đã lặng lẽ rời khỏi, trước khi rời đi còn lưu lại cho cô viên ngọc bội này.”

“Ông ấy nói khối ngọc bội này là bảo ngọc truyền thừa của Thiên Y môn các người, thế gian chỉ có một khối để trao cho người thương, sau này mỗi khi nhớ đến ông ấy cô cứ lấy nó ra xem…”

Lương Siêu: “…”

Nghe đến đây hắn cơ bản đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc này trong lòng hắn thầm mắng lão già Thiên Huyền kia máu chó đầm đìa!

“Mẹ kiếp, lão già này thật tệ!”

“Vậy mà lúc trước hắn còn cảm thấy lão đầu này chỉ giả vờ hèn mọn chứ kì thực nội tâm rất quang minh chính đại, nhưng hiện tại xem ra tuyệt đối là hèn mọn thật!”

“Đồ đệ thì một lòng một dạ muốn từ hôn, còn ông già làm sư phụ lại có thể đi khắp nơi phong lưu, lừa gạt tình cảm của người ta!”

“Kiếp trước hắn đã tạo nghiệt gì? Sao lại có một sư phụ vô sỉ như vậy?”

“Lương nhi.”

Lê Uyển vừa gọi một tiếng, Lương Siêu lập tức quỳ xuống.

“Đệ tử bái kiến sư nương.”

Tuy nói hắn rất không thích hành vi vô sỉ của Thiên Huyền, nhưng thân là đệ tử cũng chỉ có thể kiên trì giúp ông ta lau mông nói dối.

“Cái kia sư phụ ta thích ngao du tứ phương, chôn ở nơi nào đệ tử thật sự không biết.”

“Chờ ngày nào đó đệ tử tìm được, nhất định sẽ thông báo với sư nương đầu tiên.”

“Như vậy sao…”

Vẻ mặt Lê Uyển ảm đạm, sau đó lại truy hỏi: “Vậy sư phụ con, ngày thường có nhắc tới sư nương hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.