Truyền Nhân Thiên Y

Chương 429



Chương 429

Cung Vũ che mặt xấu hổ nhìn Đường Khả Hân.

“Cô dựa vào cái gì đánh tôi!”

“Dựa vào cái gì?”

Vẻ mặt Đường Khả Hân ngạo nghễ ngẩng cao đầu: “Dựa vào thân phận của tôi cao quý hơn cô!”

“Cô!”

“Nghe nói cô gia cảnh bần hàn, lại là diễn viên xuất thân từ lò nguội(1), hiện tại cũng là một trong trong số bốn hoa nhỏ như tôi thôi, tôn quý cái gì chứ?”

(1) Lò nguội: như sân khấu kịch đào tạo diễn viên chứ không trường lớp, kiểu như tay ngang

“Cô vẫn dám nói lại vạch trần tôi?”

Chát!

Đường Khả Hân lại tức giận tát Cung Vũ và nói: “Dựa vào việc tôi sắp trở thành con dâu nhà họ Ngô, dựa vào vận mệnh của cả nhà họ Cung của cô bây giờ cô đều nằm trong tay nhà họ Ngô của chồng tôi!”

“Hôm nay ở trước mặt tôi, cô chỉ là một con tiện tỳ xuất thân từ gia đình nghèo túng thôi!”

“Cô có tin hay không, chỉ cần một câu nói của tôi thôi là có thể khiến cho cô vừa xuống máy bay liền có thể nghe được tin tức Cung gia cô phá sản?”

“Cô!”

Đôi mắt đẹp của Cung Vũ nhất thời có chút ẩm ướt, vẻ mặt giận nhưng không dám nói ra, trong lòng cũng bắt đầu một trận bồn chồn.

Trước đó cô đã gọi điện cho Mộ Khuynh Tuyết hỏi về tình hình tiệc tang của ông nội mấy ngày trước, nhưng Mộ Khuynh Tuyết lại mập mờ ra vẻ bí mật với cô.

Lúc cô gọi điện cho cha, Cung Bình không nói gì mà vội vàng giục cô mau quay về rồi cúp máy, sau khi cúp điện thoại, điều này khiến trong tiềm thức cô cảm thấy tình hình của nhà họ Cung không ổn.

“Sao, sợ à?”

Đường Khả Hân nhìn thấy điều này mỉm cười, sau đó duyên dáng giơ chân lên chéo nguẩy: “Nếu cô biết sợ, thì cũng nên biết cách cầu xin sự giúp đỡ từ người khác, thôi thì cứ xin tôi trước đi.”

Nói xong, cô ta rất khí phách mà chỉ xuống mặt đất.

“Quỳ xuống!”

Thấy Cung Vũ đã qua một lúc lâu mà không có động tĩnh gì, Đường Khả Hân híp đôi mắt phượng hẹp dài lại.

“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi cho cô thêm một phút nữa, chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, thì tâm trạng của tôi có thể sẽ tốt hơn, rồi tôi sẽ thay mặt Cung gia của cô cầu xin Ngô thiếu gia chừa lại một con đường sống.”

“Sự tồn vong của toàn bộ Cung gia hay là vinh nhục của cá nhân cô, cô chỉ có thể chọn một.”

Nghe xong, Cung Vũ không khỏi cắn mạnh đôi môi đỏ mọng để lại vết máu.

Lúc này, quản lý của cô đi tới, đầu tiên là nở nụ cười nịnh nọt với Đường Khả Hân, sau đó nói với Cung Vũ: “Còn chờ gì nữa, mau quỳ xuống đi!”

“Bây giờ Đường tiểu thư thực sự là quý nhân, cô mau quỳ xuống trước mặt cô ta đi cũng không mất mặt đâu.”

Khi Cung Vũ nghe thấy điều này, cô ấy nhìn người quản lý của mình với vẻ hoài nghi.

“Chị Tôn, chị là quản lý của em mà chị lại nói hộ cho người khác à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.