Truyền Nhân Thiên Y

Chương 446



Chương 446

Nhân viên phục vụ lập tức xem thường, Lương Siêu thấy anh ta vẫn đứng bất động thì hoài nghi hỏi: “Có vấn đề gì sao? Trong tiệm không có nước sôi?”

“Có.”

“Nhưng anh đến quán cà phê cao cấp như vậy để uống một ly nước sôi? Hơn nữa tiệm chúng tôi có tiêu phí thấp nhất.”

“A, không sao.”

“Tôi đang chờ một cô gái, đợi cô ấy đến tôi sẽ gọi, nhưng tôi uống nước sôi, được chứ?”

Nhân viên phục vụ lười để ý đến hắn, lập tức quay đầu bước đi, còn nói thầm mấy câu thứ nghèo hèn.

Đợi anh ta trở lại quầy thì một nữ phục vụ đầy mặt mê trai đi tới, nói: “Vị khách kia rất đẹp trai, gọi cà phê nhất định rất có phẩm chất đúng không?”

“Hừ.”

“Đẹp trai có tác dụng cái đinh gì, chỉ gọi một ly nước sôi, có lẽ là đến chỗ chúng ta chụp ảnh khoe khoang với đám bạn bè thôi.”

“Không thể nào? Lúc nãy tôi có nghe nói anh ấy chờ bạn đến lại gọi kia mà?”

Nam phục vụ trước đó nói chuyện với Lương Siêu lại nhếch miệng: “Thứ nghèo hèn như anh ta thì cũng chỉ chờ mấy cô gái quái dị dạng khủng long thôi, hoặc là phú bà vừa già lại béo ú.”

“A?”

“Không thể nào? Nhìn anh ấy cũng không giống trai bao.”

“Nếu cô đã coi trọng anh ta như vậy, thế chúng ta dùng tiền lương một tháng đánh cược đi?”

“Nếu anh ta đợi được một cô gái xinh đẹp giàu có đến thì một tháng tiền lương của tôi tặng không cho cô, nếu không phải cô cũng không cần đưa tôi tiền lương, trực tiếp làm bạn gái của tôi là được, dám không?”

Nữ phục vụ vốn không muốn chấp nhận, mà dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không chịu được đủ kiểu khích tướng của đối phương.

“Cược thì cược, ai sợ ai!”

Lại qua không đến nửa giờ.

“Chào cô, hoan nghênh đã đến.” Người giữ cửa cúi đầu nói, nhân viên phục vụ lập tức nhìn thấy một cô gái cao gầy trắng nõn khoác áo khoác, đeo kính râm đi đến.

Dáng người đạt 10 điểm, khí chất 10 điểm, giá trị nhan sắc thì không biết. Nhưng nhìn thì tối thiểu cũng được 7 điểm.

Khi thấy cô đi đến bàn của Lương Siêu rồi ngồi ở đối diện hắn nữ phục vụ lập tức hoan hô: “A! Tôi thắng, nhớ chuyển tiền lương tháng sau của anh cho tôi đấy.”

Nam phục vụ kia nhếch khóe miệng, nói: “Gấp cái gì, chắc chắn mỹ nữ kia đến chia tay với tên nghèo hèn đó, căn bản không tính là bạn của anh ta.”

Nói xong, hai người lập tức xích lại gần chút. Mà khi nhìn thấy mỹ nữ kia tháo kính râm xuống, họ lập tức há to miệng kinh hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.