Truyền Nhân Thiên Y

Chương 456



Chương 456

Bởi vậy, một chưởng của Võ Thiên Tích thật sự làm hắn bị thương rất nặng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng qua dáng vẻ chật vật miệng đầy máu của hắn làm trái tim Cung Bình hơi siết chặt.

“Tiểu Lương, cậu…”

“Không có việc gì.” Lương Siêu xua tay, chậm rãi đứng lên rồi lau máu trên khóe miệng, tiếp theo lại nhếch miệng cười cười với Võ Thiên Tích lộ ra vẻ mặt kinh sợ.

“Dùng tổn thương để đổi mạng, vụ mua bán này cũng rất đáng giá.”

“Hừ! Cho dù mạng mày dai không chết, bây giờ cũng đã bị tao đánh trọng thương, giết phó bộ chủ của tao xong, mày cảm thấy tao sẽ để mày còn sống rời đi?”

“Hừ, nghe ý ông là nếu như tôi nương tay không giết hắn thì ông sẽ để tôi sống sót rời đi? Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, không ngu như vậy.”

Nói xong, Huyền khí trong cơ thể lại bắt đầu điên cuồng vận chuyển, lại toả ra một khí thế hung hãn không kém trước đó chút nào, hắn lại chủ động tiến công!

Như một con rồng tức giận lao thẳng đến tấn công Võ Thiên Tích!

Thấy đối phương bị thương nặng mà không những không chạy trốn, còn muốn cận chiến với mình, Võ Thiên Tích giận dữ cười một tiếng.

Trùng hợp sở trường của ông ta chính là cận chiến!

“Tới tốt lắm! Trước khi mày chết, tao đảm bảo để mày cảm nhận được cái gì gọi là mỹ học bạo lực!”

Nói xong, Võ Thiên Tích cũng lao ra, lập tức sáp lá cà với Lương Siêu.

Bành!

Bành bành bành!

m thanh trầm đục khi từng quyền nện vào thịt liên tụcc vang lên, mà tốc độ tấn công của hai người cũng nhanh đến cực hạn, Cung Bình, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm nhìn mà hoa cả mắt.

“Lão Đào.” Ngô Nguyên Trung vẫn trốn trong góc đụng Đào Khiêm một cái, nhẹ giọng mà hỏi: “Anh cảm thấy, Võ bộ chủ có là đối thủ của họ Lương không? Hiện tại trong lòng tôi cứ thấy hơi sợ?”

Nhìn Lương Siêu như con gián đánh mãi không chết, ngược lại thế công càng ngày càng mạnh, đánh với Võ Thiên Tích càng ngày càng kịch liệt, Đào Khiêm cười khổ.

Trong lòng anh không chắc, tôi thì có tốt hơn bao nhiêu?

“Yên tâm, thằng nhãi kia bị thương, cho dù hiện tại đánh hòa nhau với Võ bộ chủ, nhưng nhất định không bền, chống đỡ không được bao lâu thì sẽ thua trong tay Võ bộ chủ.”

“Đến lúc đó, chỉ cần Võ bộ chủ xử lý hắn, hai nhà chúng ta có thể triệt để kê cao gối không lo, còn về tổn thất trước đó, cứ để Cung gia đền bù!”

“Đúng!” Ngô Nguyên Trung gật gật đầu, hung ác nói: “Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó tôi trực tiếp diệt Cung gia, chiếm đoạt tất cả gia sản, sản nghiệp rồi chia đều!”

“Còn đứa con gái như hoa như ngọc của Cung Bình nữa, mẹ nó tôi nhất định phải…”

“A!”

Ngô Nguyên Trung còn chưa nói hết lời đã nghe Võ Thiên Tích đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm.

Gã tập trung nhìn lại, đã thấy Võ Thiên Tích bị một quyền quấn quanh từng luồng tia sét của Lương Siêu đánh trúng ngay ngực! Lảo đảo liên tục lùi lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.