Truyền Nhân Thiên Y

Chương 5: 5: Dạy Hắn Cách Làm Người




Lương Siêu vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Tần Thiên Hải, một lúc sau hắn mới hiểu được.
“Tần gia chủ, ông cảm thấy chuyện bị đối phương từ hôn là chuyện mất mặt cho nên Tần gia mấy người lại muốn đổ chuyện nhục nhã này lên người tôi.”
“Ý của các người là như vậy đúng không?”
Sau khi nghe xong, Tần Thiên Hải cũng không vòng vo mà gật đầu luôn.
“Đúng, ý của tôi chính là như vậy.”
“Bây giờ Tần gia không còn như trước nữa, chúng ta đã là gia tộc nức tiếng ở Giang Lăng nên thể diện rất quan trọng.”
“Ha!”
Lương Siêu cười đầy vẻ tức giận, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Thể diện của Tần gia quan trọng, chẳng lẽ thể diện của tôi hay cả dòng dõi Thiên Y không quan trọng sao?”
“Ông làm như vậy có coi thể diện của chúng tôi ra gì không?”
Thấy Lương Siêu dám hung hãn như vậy, 4 tên vệ sĩ ở phía Tần Thiên Hải lập tức tỏ vẻ hung ác.
“Thằng nhãi chết tiệt, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?”
“Mày kêu cái gì? Nếu như mày dám bất kính với Tần tổng, mày có tin bọn tao sẽ giết mày ngay lập tức không!”
“...”
“Được rồi, tất cả câm miệng lại.”
Tần Thiên Hải khoát tay, ông ta nhìn Lương Siêu giống như đang nhìn một kẻ đáng thương.
“Chàng trai trẻ, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu nhưng.”

Ông ta nói tiếp: “Dù sao cậu cũng không phải là người Giang Lăng, hơn nữa dòng dõi Thiên Y trong miệng cậu chắc hẳn cũng chỉ còn hai người là cậu với sư phụ của cậu thôi nhỉ?”
“Cho nên cũng đâu cần coi trọng chuyện thể diện này.”
“Đương nhiên, có một sự thật không thể chối cãi đó chính là dòng dõi Thiên Y có chút ân huệ đối với bố của tôi.”
Có chút ân huệ?
Hiện tại Lương Siêu rất muốn cười, rõ ràng là ân cứu mạng to lớn, vậy mà lại bị nói thành chút ân huệ nho nhỏ?
Người này có thể vô liêm sỉ như vậy sao?
“Vì chút ân huệ này nên tôi sẽ bồi thường cho cậu.”
Nói xong, Tần Thiên Hải móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng đưa cho hắn.
“Cậu đừng có nghĩ tới 1 triệu nhân dân tệ cùng với cặp vòng ngọc lục bảo hoàng gia trên tờ hôn thư nữa, trong tấm thẻ này có 2 triệu nhân dân tệ coi như là tiền bồi thường cho lần chẩn bệnh của sư phụ cậu năm đó đi.”
Một lát sau, thấy Lương Siêu không có ý muốn nhận, trái lại sắc mặt lại còn tệ hơn.

Tần Thiên Hải thầm mắng không biết tốt xấu, ông ta ném tấm thẻ ngân hàng xuống đất rồi xoay người rời đi.
Bố thí.
Sự bố thí trần trụi!
Giống như đang bố thí cho một kẻ ăn mày đáng thương ở ven đường!
Kể từ lúc mới bắt đầu bái sư học nghệ, ông già vẫn luôn nói với hắn rằng người sống bằng mặt, cây sống bằng lớp da.*
*Ẩn dụ con người sống bằng sĩ diện, cũng như cây sống bằng lớp vỏ che chở thân cây.

Nghĩa là con người phải có nhân cách và lòng tự trọng
Một người đàn ông có thể không có tiền, không có phụ nữ hoặc thậm chí không có bản lĩnh nhưng không thể không có danh dự!
Thế nhưng hôm nay thì sao?
Tần gia đã đạp nát thể diện của hắn, thậm chí bản thân hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để thể diện của bản thân bị đạp nát xuống mặt đất như thế!
Cho nên sao hắn có thể chịu đựng được chứ?
“Đứng lại!”
Lương Siêu quát lên một tiếng, Tần Thiên Hải xoay người lại nhìn hắn: “Sao nào, còn có chuyện gì sao?”
“Mau nhặt thẻ của ông lên đi, tôi không thiếu.”
“Tần gia nhất định phải trả lại nguyên vẹn cho tôi bản hôn thư mà sư phụ tôi cho.

Chuyện gì cũng có mở đầu và kết thúc, đó chính là quy tắc của dòng dõi Thiên Y chúng tôi.”

Nghe vậy, trong lòng Tần Thiên Hải bùng phát sự phẫn nộ.
Tại sao thằng nhóc này không biết tốt xấu đến thế, lại còn là một con lừa cứng đầu nữa!
“Mặt khác.”
Lương Siêu tiếp tục nói: “Nghe nói cả nhà Tề Tuyết có quan hệ họ hàng với Tần gia nên ông cũng không thoát khỏi trách nhiệm đối với những tổn thương mà mẹ con họ gây ra đối với em gái tôi đâu.”
“Bây giờ hãy cho tôi một lời giải thích đi.”
“Hừ.”
Lúc này, Tần Thiên Hải hừ lạnh một tiếng: “Vốn dĩ tôi còn tưởng cậu là người khí phách kiên cường, xem ra là tôi sai rồi.”
“Tôi đã từng nhìn thấy cô bé được nhà Tề Tuyết nuôi trong cũi 2 lần rồi, không ngờ đó lại là em gái của cậu.

Được rồi, nói đi nói lại có phải cảm thấy tiền tôi đưa quá ít phải không, cậu có muốn thêm không?”
Nói xong, ông ta lấy một tấm séc từ chỗ vệ sĩ, tiện tay viết một con số rồi ném xuống mặt đất.
“Tôi đã đưa thêm 200 vạn rồi, đã đủ chưa?”
Sắc mặt Lương Siêu lần này hoàn toàn tối sầm lại.
“Tốt nhất là ông mau nhặt lại đống tiền rác rưởi đó đi và cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”
“Nếu không thậm chí cả Tần gia cũng không gánh nổi hậu quả này đâu.”
“Ha!”
“Thằng nhãi kia, mày khoe khoang cái gì?”
“Mày lại dám to tiếng trước mặt Tần tổng ư? Mày mau quỳ ngay xuống trước mặt Tần tổng cho tao! Nếu không bọn tao sẽ cho mày biết luôn hậu quả là thế nào!”
“Hừ, mày mới là người không gánh nổi hậu quả mới đúng!”
Lương Siêu lạnh lùng liếc nhìn 4 tên vệ sĩ: “Việc này không liên quan tới mấy người, tôi khuyên mấy người mau cút đi, kẻo mắc sai lầm.”
“Ôi trời! Tao lại sợ quá!”

Một người nói xong liền xông tới đấm thẳng vào mặt Lương Siêu!
Cú đấm của anh ta nhanh như chớp, hiển nhiên là đã được rèn luyện vô cùng bài bản.
Bụp!
Sau khi thanh âm kia qua đi, tên vệ sĩ trợn trừng mắt với vẻ không thể tin nổi.

Không ngờ cú đấm đầy tự tin này lại bị chặn.

Hơn nữa, lực tay của đối phương còn mạnh hơn anh ta tưởng nhiều.

Nắm đấm của anh ta bị nắm chặt như kẹp sắt khiến cho hắn ta không thể nhúc nhích.
Ba tên vệ sĩ còn lại thấy vậy liền nhìn nhau một cái rồi xông lên.
Từng người một không được.

Vậy thì 4 chọi 1 đi!
Tần Thiên Hải không hề ngăn cản bởi vì tên Lương Siêu này không biết nịnh nọt, lại dám uy hiếp ông ta như thế cho nên cần cho hắn một bài học nhớ đời, dạy hắn học cách làm người!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.