Truyền Nhân Thiên Y

Chương 513



Chương 513

“Đúng.”

Thấy Cung Vũ thừa nhận, Bạch Vân Hi lại gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì dễ rồi.”

Nói xong, trước tiên hắn ta dùng một cước đá văng Cung Bình ra, sau đó sải bước đi tới trước mặt Cung Vũ, đột nhiên vươn tay túm tóc cô, lôi cô lên lầu y như kéo một con súc vật.

“Muốn bớt đau đớn về thể xác thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, trước tiên mau đi xách đứa em gái của Lương Siêu kia đến đây cho tôi.”

“Anh, anh…đừng mơ tưởng nữa.”

“Lương Siêu và em gái của anh ấy đã rời khỏi thành phố Xuyên Nam rồi, anh đã đến muộn!”

().

Bạch Vân Hi dừng bước, cúi đầu và nheo mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cung Vũ, sau khi nhìn thấy bộ dạng kiên quyết mạnh miệng kia của cô thì tức tới nỗi không biết đánh vào đâu để phát tiết.

“Vì sao chứ?”

“Rốt cuộc tên tiểu tử Lương Siêu kia tốt ở chỗ nào, hắn có tài đức gì đặc biệt mà mỹ nữ hạng nhất vây quanh hắn lại nhiều như vậy? Nhiều thôi thì không thèm nói, đằng này ai lấy đều một lòng một dạ khăng khít hết mực đối với hắn?”

“Nói cho tôi biết, là vì sao?”

Nghe xong lời này, trong đầu Cung Vũ đột nhiên hiện lên hình bóng của Lương Siêu, mặc dù lúc này cô ấy đang bị hành hạ đau đớn nhưng vẫn nở một nụ cười nói: “Bởi vì, anh ấy luôn có thể bảo vệ tôi vào những thời khắc quan trọng nhất.”

“Cho nên, anh ấy xứng đáng để tôi bảo vệ, cho dù phải liều mạng.”

“Thật sao?”

“Đúng.”

Cũng Vũ rất chắc chắn gật đầu, lại nói: “Cho nên anh không cần uổng phí công tìm anh ấy, anh ấy vĩnh viễn sẽ không trở lại.”

Bành!

Bạch Vân Hi giơ một chân trực tiếp đá Cung Vũ từ cầu thang xuống, trên trán bị thủng một lỗ hổng lớn, lập tức máu chảy ồ ạt.

“Tiện nhân.”

Mắng xong một câu thì anh ta bắt đầu tìm kiếm trong mỗi một gian phòng, anh ta cũng coi là đã từng qua lại nhiều lần với Lương Siêu, tất nhiên biết hắn cưng chiều em gái đến mức nào.

Hơn nữa anh ta thấy Lương Siêu có không ít đàn bà, nhưng em thì chỉ có một, cho nên nếu làm gì em gái hắn thì chắc chắn kích thích hơn đối phó với đám đàn bà của hắn.

Trong phòng khách, nghe trên lầu truyền tới từng tiếng đạp cửa, âm thanh lục tung, Đỗ Bình không khỏi nhíu nhíu mày, cúi đầu tiến đến bên tai nói với Cam Mâu còn đang ngồi bình chân như vại.

“Cam trưởng lão, Bạch Vân Hi làm như vậy có không ổn quá không? Võ Minh chúng ta cũng không phải thế lực ngang ngược vô lý, lần này đến đây chỉ vì bắt giết Lương Siêu kia, bởi vì có câu gọi là hoạ không liên luỵ người nhà, hắn…”

“Không sao.”

Cam Mâu khoát khoát tay cắt ngang, nói: “Thù hận giữa Vân Hi và Lương Siêu kia không cạn, thậm chí trước đó trong lòng còn bị Lương Siêu gieo tâm ma.”

“Bây giờ nếu có thể nhân cơ hội này xoá đi tâm ma trong lòng nó, để nó hả giận một lần cũng coi như đáng giá, huống chi trong lòng lão hủ hiểu rõ, chỉ cần không gây ra mạng người là được rồi.”

Nghe Cam Mâu cũng nói như vậy, Đỗ Bình thầm than trong lòng, cũng không tiện nói thêm gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.