Truyền Nhân Thiên Y

Chương 517



Chương 517

“Hức hức…” Lương Nghiên vừa nghe máy đã khóc lớn tiếng, Lương Siêu nghe vậy thì trái tim căng thẳng.

“Làm sao vậy Nghiên Nghiên? Khóc cái gì? Có người ức hiếp em à?”

“Không, không có.”

“Không phải em, anh ơi, anh mau trở lại đi, hai chị dâu vì bảo vệ em mà sắp bị người ta, sắp bị người ta đánh chết!”

“Nhưng trước đó chị dâu Cung Vũ không cho tôi rời khỏi phòng an toàn, cũng, cũng không cho em gọi cho anh, nhưng hiện tại Nghiên Nghiên thực sự không biết làm sao bây giờ, hức hức…”

Nghe vậy, Lương Siêu lập tức nhíu chặt mày

“Nghiên Nghiên, tạm thời em đừng khóc. Nói rõ mọi chuyện trước đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lương Nghiên gật gật đầu, đứt quãng mà nói ngắn gọn mọi chuyện lại, sau đó cúp điện thoại, lại gửi cho Lương Siêu một cái video, để hắn xem tình cảnh lúc này trong phòng khách.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lương Siêu lập tức hiểu ra.

Là người của tổng bộ Võ Minh tìm tới cửa, mà tên Bạch Vân Hi kia lại xuất hiện, lúc này đang điên cuồng trả thù! Trút hết lửa giận của gã lên hai người phụ nữ của mình!

“Anh ơi…”

“Anh mau trở lại cứu hai chị dâu đi!”

Nghe vậy, Lương Siêu đột nhiên có cảm giác hối hận cực độ.

Hối hận lúc trước quá xem thường Bạch Vân Hi, dễ dàng thả tên đó đi như vậy! Sớm biết như thế thì trước đó nên một tay chụp chết tai hoạ này!

Không nói hai lời, hắn khoác áo lên rồi xoay người rời đi.

Lăng Vũ nhìn ra hắn không thích hợp, ngăn hắn lại để hỏi một câu, đã nghênh đón một ánh mắt lạnh lùng của Lương Siêu.

“Lăng Lão, xem ra trước đó sư phụ tôi nói không sai, Võ Minh thật không phải tốt lành gì. Nếu tiếp theo ngài còn muốn tôi trị liệu cho thì mau rời khỏi Võ Minh đi, thế lực như vậy thật là làm người ta buồn nôn.”

Lăng Vũ lập tức nhíu mày lại, sau khi hỏi rõ nguyên do còn nói không có khả năng, nhưng khi nhìn thấy một đoạn video Lương Siêu đưa ra thì lập tức không nói nên lời.

Thành viên của Võ Minh dùng thủ đoạn ti tiện uy hiếp một người vô tội. Người dẫn đầu là cấp bậc trưởng lão, không những không ngăn cản, trừng phạt, mà còn hoàn toàn mang thái độ dung túng, ngầm đồng ý, thậm chí còn chỉ điểm không ít cho đối phương!

Trong nhất thời, Lăng Vũ cũng tức giận tột độ, đứng đó bắt đầu mắng đậu má.

“Con mẹ nó lão già Cam Mâu này, thật là mẹ nó thiếu giáo dục!”

“Lần này ông đây không đánh cái mông của lão ta thành mười tám cánh thì không ngừng! Không được, lão ta làm bại hoại danh dự Võ Minh trước mặt người khác như vậy, đánh thành mười tám cánh còn xem như có lời cho lão, nhất định phải…”

“Sư phụ ơi.” Lúc này, Khương Nhu khẽ nói một tiếng cắt ngang lời ông ta, chỉ chỉ cánh cửa đã bị đẩy ra kia: “Lương Siêu cũng đã đi rồi, chúng ta có nên đi theo hay không?”

“Hiện tại cảm xúc của anh ta rất không ổn định, mà Cam Mâu trưởng lão là một vị cao thủ Kim Đan kỳ, đến lúc đó con sợ…”

Lăng Vũ nghe vậy thì vỗ trán một cái, lập tức lôi kéo Khương Nhu xông ra ngoài.

Nửa giờ sau, biệt thự Cung gia, Lương Siêu đạp lên cánh cửa đã bị đánh sập trên mặt đất mà đi vào, đầu tiên là liếc nhìn Hạ Tử Yên đã ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.