Truyền Nhân Thiên Y

Chương 55: 55: Hôn Mê Lần Hai




“Để mạng lại đây đi.


"Đồ không biết sống chết là gì!”
“Đợi lát nữa mày chỉ còn một hơi thở, tao muốn xem miệng của mày có còn cứng như vậy không!”
“Rầm!”
Nói xong, Từ Xuyên dậm chân, cả người lao về phía Lương Siêu như một quả đạn đại bác.

Hai người Liễu Băng Khanh và Lương Nghiên lại bắt đầu cảm thấy trái tim mình phấn chấn.

Cùng lúc đó, Phùng Khôn người đã bỏ chạy trước đó, xuất hiện từ hư không và bắt đầu hét lên để cổ vũ cho Từ Xuyên.

“Từ đại sư!"
"Thằng nhóc này rất lợi hại, đừng nương tay! Dùng toàn lực đánh chết hắn đi!"
Sau một khắc, nhìn thấy Từ Xuyên lao tới, thân thể Lương Siêu đột nhiên chìm xuống,
Tụ khí, xuất quyền.

Trong "Bùm!" Sau một âm thanh như bị bóp nghẹt, hai người đang đấm nhau tách ra ngay lập tức.

Nói chính xác hơn, Từ Xuyên bị đẩy về phía sau vài bước, và khuôn mặt của ông ta đầy vẻ kinh ngạc sau khi ổn định cơ thể.

Vừa rồi tuy ông ta không dùng tất cả sức mạnh của mình, nhưng chắc chắn cũng đã sử dụng 70% sức mạnh của mình!
Nhưng bên kia thì?
Hắn thậm chí không dùng tí sức mạnh của mình, đó chỉ là một cú đấm tùy tiện.

So sánh như vậy, cao thấp có thể biết được.

Sau khi thu lại quyền, Lương Siêu cũng có hơi kinh ngạc.


Hắn đã từng chiến đấu với Từ Thiên trước đó, và mặc dù hắn đoán rằng Từ Xuyên lẽ ra cũng đã chính thức trở thành người huyền vũ, nhưng cảm thấy rằng ông ta nhiều nhất chỉ mới bước vào cảnh giới Hậu Thiên thôi.

Nhưng cú đấm vừa rồi rõ ràng là ở cảnh giới Tiên Thiên tiêu chuẩn.

"Mày, mày không phải là đạt được cảnh giới Hậu Thiên thôi sao?!”
Từ xuyên trầm mặt quát lên, Lương Siêu nghe vậy cười nhạt.

"Ai nói cho ông biết tôi mới là cảnh giới Tiên Thiên?"
“Có điều là ông nghĩ tôi tuổi còn trẻ nên phỏng chừng vậy thôi, mấy năm nay ông vẫn tự hào xưng cao thủ đệ nhất của Thiên Hải này, cứ xưng vậy một thời gian dài nên không biết mình mang họ gì rồi đúng không?”
“Đến sức mạnh thực sự của đối thủ cũng không biết, mà lại đoán chừng thôi, nếu đoán chừng sai thì hay chết người lắm đấy.


“Mày!”
“Cho dù mày đã đạt tới cảnh Tiên Thiên! Thì lão già này hôm nay cũng phải giết chết mày!”
“Hừ!”
Từ xuyên vừa gầm lên một tiếng, chợt thân thể như như gió lốc bắt đầu điên cuồng xoay tròn, so với khí thế lần trước mạnh hơn rất nhiều, bắt đầu công kích về phía Lương Siêu.

Bên ngoài biệt thự, Phùng Luân vô cùng sợ hãi, cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào sức mạnh của Tử Xuyên, nhưng thầm cầu nguyện, hy vọng rằng Từ Xuyên sẽ thực hiện một kì tích mà giết chết tên họ Lương đó!
Như vậy cho xong chuyện.

Bây giờ khi thấy bị tấn công, Lương Siêu cũng không dây dưa được với ông ta nữa.

Sau khi di chuyển cổ một chút, hắn giơ nắm đấm lên một cách thô bạo.

Dưới sự vận chuyển của huyền khí, ngoài cú đấm bắt đầu phủ một tầng ánh sáng bảo vệ màu vàng kim, chủ động đánh trực diện!
Khi hai người đến gần, hai mắt Từ Xuyên đột nhiên trợn lên khi nhìn thấy tầng bảo vệ vàng nhạt trên nắm đấm của đối phương!
Còn chưa kịp phản ứng, hai nắm đấm lại đụng vào nhau.

Nhưng lần này, thất bại của Từ Xuyên thậm chí còn tàn khốc hơn, đứt hết gân cốt!.


“A!” Một tiếng hét thảm vang lên, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, Từ Xuyên bị đánh văng ra ngoài, cuối cùng ngã mạnh xuống đất, sắc mặt tái nhợt, máu tươi phun ra!
Bộ dạng đó nếu nói giây tiếp theo sẽ chết bất đắc kỳ tử là không ngoa chút nào, độ thảm so với Liễu Huy Hoàng còn gấp hơn mười lần!
"Ừng ực.

.

"
Liễu Băng Loan hung hăng nuốt nước miếng một cá, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm lão đại tràn đầy vẻ huy hoàng.

Cô không gọi hắn là Lương Siêu nữa mà trực tiếp đổi thành anh rể!
"Anh rể của em! "
"Anh mạnh như vậy sao?"
“Chị à, chị thật là có phúc, bây giờ em bắt đầu ghen tị với chị rồi đây! Làm sao bây giờ?”
Lương Siêu mặc kệ mọi người, chậm rãi đi tới Từ Xuyên, nhìn thấy vẻ mặt ông ta khiếp sợ, hắn liền ngồi xổm xuống nắm cổ ông ta: "Huyền, huyền khí ngưng hình…”
“Mày, mày không phải là cảnh giới Tiên Thiên, mà là Tông Sư…”
Sau khi nói vài câu bằng giọng như muỗi kêu, ông ta lại phun ra một ngụm máu nữa rồi ngất đi.

Lương Siêu đang định giết ông ta thì Liễu Băng Khanh đột nhiên nói.

“Thôi được rồi, ông ta đã bị anh đánh cho phế rồi, chuyện này chúng ta hãy kết thúc đi.

"
"Từ Xuyên là cao thủ số một Thiên Hải nhiều năm, mạng lưới quan hệ của ông ta rất phức tạp, nghe nói ông ta còn là thành viên của hiệp hội võ thuật nào đó.

Hiệp hội võ thuật này rất mạnh.


"Nếu anh thực sự giết ông ta, tôi sợ anh sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho mình.


"
"Hả?"
Lương Siêu sửng sốt một lúc, sau đó quay lại cười liếc nhìn Liễu Băng Khanh một cái, hắn lại lộ ra nụ cười giễu cợt bất cần đời thường ngày.

"Hôm nay mặt trời thật sự mọc từ đằng tây sa?”
“Người đẹp băng lãnh như cô mà cũng có thể quan tâm tới tôi sao, xem ra bệnh tình của cô chuyển biến tốt rồi hả?”
Liễu Băng Khanh nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên, cố gắng tiết chế: "Anh nghĩ nhiều rồi.

"
“Tôi chỉ không muốn nhìn thấy Liễu gia bị anh liên lụy thôi.


Liễu Băng Loan thấy vậy không khỏi bĩu môi.

Cái gì vậy chứ?
Rõ ràng là quan tâm mà còn không chịu thừa nhận, cứ ôm khư khư thế này, coi chừng anh rể sẽ bị người đẹp khác cướp mất
"Được rồi.

"
"Nếu cô đã cầu xin cho ông ta, vậy thì tôi sẽ tha cho ông ta một mạng chó vậy.

"
Nói xong, Lương Siêu đứng dậy và đá ông ta ra khỏi biệt thự bằng một cú đá,.

Tên Phùng Luân trước đó hô hoán rất phấn khích, đang tính chạy lại tính sổ với hắn khi thấy cảnh này thì chạy ra khỏi biệt thự, anh ta đã biến mất không thấy tung tích.

Ngay cả Lương Siêu đều không thể không thừa nhận rằng Phùng Luân, mặc dù anh ta việc thành thì ít việc bại thì nhiều, có thể nói rằng anh ta chẳng làm được trò trống gì, nhưng anh ta nếu xét ở phương diện thi chạy với dầu ở lòng bàn chân thì nhất định là một đối thủ tài năng!
Trở lại biệt thự, Lương Siêu vội vàng đặt Liễu Huy Hoàng lên giường, kiểm tra mạch của ông ấy trước, thở dài một hơi.

“Ông Liễu thế nào? Có chữa được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hồ Tuyết Liên, Lương Siêu mỉm cười.

Hắn nhẹ giọng trấn an: "Dì đừng lo lắng, bác Liễu chỉ bị một chút nội thương sau cú đánh, nội tạng không có tổn thương.


"
"Vấn đề nhỏ, một lát nữa chú sẽ tỉnh.

"
Lương Siêu trước tiên châm cho ông vài châm, sau đó vỗ vào lưng ông.

"Phốc!"
Một ngụm máu đen phun ra, Liễu Huy Hoàng thở ra một hơi dài và từ từ tỉnh dậy.

"Tiểu, Tiểu Siêu?"
“Cậu sao lại ở đây, mau mau…”
“Bác Liễu không cần phải lo lắng, từ xuyên đã bị cháu giải quyết xong, phải chịu cái giá thương tích nghiêm trọng.


“Đúng đó cha, lão già Từ Xuyên đó đã bị anh rể của con thủ tiêu!"
Liễu Băng Loan vừa nói vừa nhảy múa, miêu tả chi tiết màn trình diễn dũng cảm của Lương Siêu khi đó.

Nghe vậy, trái tim nơm nớp lo sợ của Liễu Huy Hoàng lúc này mới triệt để buông xuống.

Sau đó ông ấy nhìn Lương Siêu, càng nhìn càng thấy hài lòng! Có con rể giỏi như vậy thì lo gì chuyện gia đình không hưng thịnh?
Một lát sau.

Bị Liễu Huy Hoàng nhìn tới phát ngại, thấy ông ấy đang định nói gì đó, Lương Siêu vội vàng đứng dậy: "Bác Lưu, cháu phải trở về bốc thuốc cho Băng Khanh, nếu chậm trễ, dược hiệu sẽ bị giảm sút, à thì bác nghỉ ngơi đi, cháo xin đi trước một bước, tạm biệt.


Nhìn Lương Siêu xin về giống như trốn vậy, Liễu Huy Hoàng lắc đầu cười khổ một trận.

Sau đó ông ấy lại nhìn Liễu Băng Khanh, nhìn biểu cảm của cô thay đổi liên tục thì trong lòng ông cũng sáng tỏ.

Xem ra không cần lần đề hôn tiếp theo nữa, vì con gái ông đã bị hớp hồn rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lương Siêu vừa mới làm ra một viên đan dược, Liễu Băng Loan liền gọi đến: "Anh rể, không hay rồi!"
“Anh mau tới đây đi! Chị gái tôi lại ngất xỉu rồi! Và lần này tình hình còn tệ hơn trước!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.