Truyền Nhân Thiên Y

Chương 552



Chương 552

Khương Nhu đáp lại đồng ý xong, cô vẫn tỏ ra lo lắng liếc nhìn Lương Siêu, sau đó mới từ từ lùi ra.

Vài giây sau.

Một bò rượu đầy ắp đã bị hắn uống sạch, Lương Siêu ném vỡ bình rượu, sắc mặt nhanh chóng chuyển thành màu hồng, nhưng sau khi hắn nhăn mặt ợ vài cái cau cau mày mà đầy nghi ngờ nhìn Lăng Vũ.

“Lão Lăng, đây là rượu ngon mà trước đó ông cứ bốc phét là nâng cao tu vi, thần hồ kỳ thần đây sao?”

“Tôi uống một vò nặng cả bụng rồi sao vẫn cảm thấy chả có gì nhỉ?”

“Ha ha!”

Lăng Vũ vuốt râu cười to nói: “Tên tiểu tử nhà cậu đúng là rất thật thà, ai nói gì cũng tin sao?”

“Nếu như tôi thật sự có trong tay kia loại rượu tốt như vậy, thì năm đó tôi đã sớm bị sư phụ của cậu cướp đi rồi.”

“Đù.”

Lương Siêu không tiện tức giận mà thầm chửi tục một câu, sau đó Lăng Vũ lại ném thêm một vò rượu đến.

“Được rồi, tiểu tử cậu nên biết đủ là gì đi! Rượu cậu đang uống bây giờ cũng là rượu thượng hạng do lão phu tự mình ủ, bình thường lão phu còn không nỡ uống đó.”

“Hôm nay coi như đãi cậu một lần đi, cậu cứ uống tự nhiên, bao đủ uống.”

Lương Siêu gật đầu cảm ơn, lại bắt đầu điên cuồng uống “ừng ực…”, nhìn thấy Lăng Vũ nhiệt tình khảng khái như vậy, nên cũng bắt đầu cùng ông uống ngụm lớn ngụm nhỏ.

Không biết đã uống bao lâu.

Trên mặt đầy mảnh vỡ của vò rượu, hai người cũng không đếm được mỗi người đã uống bao nhiêu rồi, nhân lúc đang hơi dừng lại một chút, Lăng Vũ vỗ vỗ Lương Siêu nói: “Tiểu tử, nói đi, gặp phải chuyện gì đau lòng à?”

Sau khi nghe điều đó, Lương Siêu nhấp thêm hai ngụm rượu đột ngột hỏi: “Lăng lão, ông đã từng nghe nói qua Lương gia chưa?”

“Lương gia?”

Lăng Vũ nhất thời nhăn mày lại, cảm giác say hiển hiện trên mặt giờ đã tan biến sạch.

“Cậu muốn nói Lương gia nào?”

“Là Lương gia đã bị diệt tộc trong một đêm năm năm trước, và ngay cả nhà thờ tổ cũng bị đốt thành tro.”

Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm, cả người dường như thả lỏng và trở lại bình thường. Với vẻ mặt say xỉn, ông ta lắc đầu.

“Vậy thì thực sự chưa từng nghe thấy qua.”

Vẻ mặt Lương Siêu tối sầm lại, sau đó tự giễu cười một tiếng.

Hắn nghĩ lại cũng đúng, nhà họ Lương năm đó cũng chỉ là một gia tộc nhỏ hạng hai, làm sao có tư cách lọt vào tai Lăng Vũ?

Bản thân cũng hỏi đại vậy.

“Sao nào, tên nhóc cậu là đến từ gia tộc đau thương đó sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.