Truyền Nhân Thiên Y

Chương 556



Chương 556

“Haizz, chuyện như vậy đâu cần phải ra tòa chứ!”

“Hoa lưu manh, à không, Hoa thần y đúng không? Vừa rồi tôi nghe nói ông không khỏe nên không làm việc nổi đúng không? Vậy thì đơn giản thôi!”

“Tôi đây tuy bất tài nhưng cũng có nghiên cứu một chút về mặt y học. Vậy để tôi khám bệnh cho ngài xem thế nào được không?”

Lương Siêu vừa nói vừa lấy ra một bộ kim châm rồi trải ra bàn: “Tôi biết ông đã tiêu hết tiền, hiện tại chỉ là một kẻ nghèo kiết xác.”

“Ông cứ yên tâm, lần này tôi ra tay chữa bệnh từ thiện, không thu tiền ông. Như vậy cũng coi như có lương tâm hơn ông đúng không?”

Hai ngươi Giả Nam, Diệp Khuynh Thành nghe xong đều che miệng cười.

Nhìn vẻ mặt lúc đỏ lúc đen của Hoa Văn Xương, thì trong lòng đều một trận hả giận.

“Cậu, cậu ở đâu ra vậy!”

“Diệp đổng, nhân viên công ty các người đều vô lễ như vậy sao!”

“Hoa thần y, hắn không phải nhân viên của tập đoàn chúng tôi.”

Giả Nam nói xong liền chỉ vào Lương Siêu, trịnh trọng giới thiệu: “Vị này là Lương tiên sinh, tuy còn trẻ nhưng cũng là người có danh tiếng ở Xuyên Nam, giống ngài, hắn cũng mang danh thần y.”

“Hắn chính là Lương Siêu?”

Diệp Khuynh Thành thầm kinh hãi trong lòng, theo bản năng bắt đầu đánh giá hắn, cũng không khó ưa như trong tưởng tượng, mà trái lại còn cảm thấy có chút thuận mắt.

Mà cái thuận mắt này bị cô ta cho là vì Lương Siêu không dùng từ thô tục vẫn có thể mắng lão vô lại Hoa Văn Xương một trận, cũng xem như là thay mình trút giận.

“Thần y?” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Chỉ bằng tên nhãi chưa dứt sữa này?”

“Thật là thói đời mà, A Miêu A Cẩu nào học y được vài năm, may mắn chữa khỏi cho mấy bệnh nhân liền có thể tự xưng là thần y?”

“Phi!”

Thấy ông ta thô lỗ phun một ngụm đờm dày xuống đất, Giả Nam lập tức nhíu chặt mày vẻ mặt chán ghét, đang muốn mở miệng trách cứ một phen thì bị Lương Siêu giơ tay ngăn lại.

“Không phục sao?”

“Vậy… nếu ông cũng hiểu y thuật, thì không ngại để tôi chẩn đoán cho ông một chút chứ? Nếu tôi có nói sai câu nào có thể tùy ông phê bình, được không?”

Hoa Văn Xương suy nghĩ một chút liền gật gật đầu, lúc này cũng không thể tỏ vẻ chột dạ.

“Được.”

“Nếu cậu đã có gan như vậy thì cứ đến đây đi, nhưng lão đây xưa nay chỉ nói thẳng, miệng mồm không nể ai, nếu bị nói đến máu chó đầy đầu cũng đừng nóng đấy.”

Lương Siêu cười cười cũng không để ý tới ông ta nữa, bắt đầu vừa bắt mạch, vừa tinh tế quan sát sắc mặt ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.