Truyền Nhân Thiên Y

Chương 62: 62: Sư Phụ Tao Là Thiết Quyền Vương Ninh!




Bốp!
Một tiếng tát thanh thúy vang lên, không khí lập tức ngưng đọng lại
Bạch Hạo trợn to mắt nhìn Lương Siêu ra tay, chẳng những không ra mặt thay Giang Hồng cùng nhau Lương Siêu đánh, mà ngược lại còn nhanh chóng lui về một góc, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Hả?
Nhìn thấy phản ứng của Bạch Hạo, Lương Siêu không khỏi kinh ngạc.

Không ra mặt thì thôi, còn lùi về phía sau nữa?
Tên này nhát gan như vậy sao?
"Mày, mày khốn kiếp!"
"Tao sẽ giết mày ngay bây giờ! Ah!"
Giang Hồng thét lớn một tiếng, giơ tay chộp cổ Lương Siêu, tốc độ cực nhanh, công kích sắc bén không khỏi làm cho Lương Siêu có chút bất ngờ.

"Cô cũng là người luyện võ?"
Hơn nữa xem tốc độ tay này, rõ ràng còn mạng hơn Từ Thiên lúc trước một chút, đã chính thức bước vào Hậu Thiên Cảnh.

Đầu tiên là lui về phía sau một bước, vừa tránh thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, Lương Siêu lại trở tay tát một cái vào mặt của Giang Hồng.

Mà cái tát này còn dùng lực mạnh hơn vừa rồi, trực tiếp đấm cho Giang Hồng phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn xen lẫn hai cái răng cửa cùng một cái nhai răng!
"Cảm giác bị người ta đánh tàn nhẫn như vậy có sảng khoái không?"
Lương Siêu vừa nói vừa đi qua, đợi Giang Hồng lại phun ra một ngụm nước bọt đẫm máu, thì cúi thấp thân thể, nhấc cô ta lên khỏi mặt đất.

"Hai cái tát vừa rồi, là tôi trả lại thay Liễu Băng Khanh lúc trước bị cô ức hiếp.


"
Nói xong.

Bốp!
"Một cái tát này, là thay Liễu Băng Khanh hiện tại bị cô quấn lấy không tha, người ta xém chút nữa đã bị các người hại chết còn chưa tìm các người báo thù, vậy mà ngược lại các người còn đeo bám không dứt?"
Liễu Băng Khanh khẽ mở miệng nhưng không lên tiếng ngăn cản, ngược lại còn từ từ lộ ra một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên cô mỉm cười sau nhiều năm.

Cảm giác có người ra mặt thay mình, cho mình dựa vào, thật sự rất ấm áp.

Trái tim vốn đã lạnh như băng của cô, bắt đầu lan rộng chút ấm áp.

Bốp!
Ngay sau đó Lương Siêu lại tát thêm một cái, tiếp theo nói: "Cái tát này, là đánh thay cha Liễu Băng Khanh, người ta đang yên ổn làm nhà giàu quyền lực nhất Thiên Hải, cô dựa vào cái gì mà muốn đẩy người ta rớt xuống?"
Bốp!
"Cái này, là đánh thay mẹ Liễu Băng Khanh, người ta đang làm phu nhân nhà giàu, không trêu không chọc gì đến cô, tại sao cô muốn làm người ta biến thành người nghèo?"
Bốp!
"Một này, là đánh thay em gái Liễu Băng Khanh, người ta đang vui vẻ làm thiên kim tiểu thư, đột nhiên cô muốn đánh sập công ty gia tộc của người ta, lỡ như cô ta chịu không nổi đả kích này tự sát, thì cô phải gánh bao nhiêu tội lỗi đây?"
Giang Hồng đã bị tát cho choáng váng, đầu óc bắt đầu kêu ong ong!
Mà khi cô ta nhìn thấy Lương Siêu lại giơ tay lên thì tâm lý của cô thực sự sắp sụp đổ luôn rồi, nếu hắn muốn thay hai bên nội ngoại họ hàng Liễu Băng Khanh mỗi người tát mình một cái, vậy khuôn mặt này của mình còn có thể biến thành đầu heo luôn không?
"A, dừng tay!"
"Sư phụ tao là Thiết Quyền Vương Ninh!"
"Nếu ông ấy biết mày dám đối xử với tao như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

Nói xong, thấy đối phương thật sự đã dừng tay thì Giang Hồng thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu cất giọng kêu gào: "Mau, mau quỳ xuống cho tao! Tự tát mình và Liễu Băng Khanh một trăm bạt tay cho tao!"
"Mày, nếu mày dám nhẹ tay, tao sẽ bảo sư phụ! "
Bốp!
Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Lương Siêu lại lần nữa hạ xuống, tát mạnh đến mức hai cái răng cửa ở hàng dưới của Giang Hồng cũng đồng loạt bật gốc rơi ra!
Kể từ đó bốn răng cửa đều đã rụng hết, nói chuyện không còn trong vành rõ chữ nữa!
"Thiết Quyền Vương Ninh?
"Sao cô không nói sư phụ cô là Thiết Tí A Đồng Mộc luôn đi? Người này nổi tiếng hơn đấy.

"
Nghe xong, Liễu Băng Khanh che miệng lại "Phụt, haha!" cười một tiếng, thấy Lương Siêu lại giơ tay lên, vẫn chưa có ý định buông tha cho Giang Hồng mới đi qua ngăn hắn lại.

"Quên đi, cô ta đã bị anh tát đến sắp sửa hủy dung rồi, nếu tiếp tục đánh tiếp, gây ra án mạng cũng không đáng, dù sao thế lực của gia tộc cô ta cũng không nhỏ.

"
"Ừm, được rồi.

"
"Nếu cô đã mở miệng thì tôi sẽ buông tha cho
cô ta.

"
Lương Siêu cười thu tay lại, lại hỏi: "Thế nào? Hiện tại uất ức vẫn luôn nghẹn trong lòng cô đã tan đi bao nhiêu rồi?"
Tròng mắt linh động của Liễu Băng Khanh đảo một cái, sau đó cười nói: "Xem như đã giảm hơn phân nửa đi.


"
Thấy Liễu Băng Khanh đã thoải mái hơn, lòng Lương Siêu cũng buông lỏng không ít, theo tình hình này khoảng cách đến lúc khỏi hẳn đã không xa, chỉ cần thừa dịp sắt nóng đem đi rèn, đánh tan luôn một nửa uất ức còn lại của cô là tốt rồi.

Mà đúng lúc này, Giang Hồng chật vật từ trên mặt đất đứng lên, hàm hồ không rõ mắng to: "Liễu Băng Khanh, mày tìm một Huyền Võ Giả làm bạn trai, còn dám xúi giục hắn đánh tao!"
"Coi như hôm nay mày lợi hại! Tao thua lần này"
"Nhưng nếu mày thật sự có gan như vậy, có dám dắt tên này đi tham gia hôn lễ của tao không! Đến lúc đó, tất cả ân oán giữa hai chúng ta coi như chấm dứt!"
Liễu Băng Khanh nhíu mày liếc cô ta một cái, có vẻ không hề hứng thú.

Đang muốn cự tuyệt, nhưng bỗng nhiên Lương Siêu đã thay cô đáp ứng.

"Được, bốn ngày sau kết cục, chúng tôi nhất định sẽ đến.

"
"Thừa dịp còn mấy ngày, cô phải tranh thủ chuẩn bị đi, hy vọng đến lúc đó đừng để chúng tôi cảm thấy nhàm chán hay thất vọng là tốt rồi.

"
Nói xong, hắn kéo Liễu Băng Khanh rời đi.

Thấy hai người rời đi, Bạch Hạo nãy giờ vẫn lui người trong góc mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi đến bên cạnh Giang Hồng.

"Hồng Hồng, em không sao chứ?"
Giang Hồng quả thực tức giận muốn nổ tung, hung hăng đá anh ta văng ra.

"Thật sự là lúc trước mắt tôi mù rồi, nếu không làm sao có thể coi trọng phế vật như anh chứ!"
"Mau gọi điện thoại đi! Đặt hẹn với thẩm mỹ viện tốt nhất ở đây!"
"A?"
Bạch Hạo sửng sốt, yếu đuối hỏi: "Hẹn thẩm mỹ viện làm gì?"

"Để phẫu thuật thẩm mỹ chứ sao nữa! Làm sao tôi có thể tham dự đám cưới với bộ dạng này được! Đến lúc đó anh muốn tôi trở thành trò cười của người khác sao!"
"À, được rồi! Anh sẽ làm ngay!"
Nói xong, Bạch Hạo vội vàng gọi điện thoại, trong lòng lại oán thầm một trận, đã bị đánh thành bộ dạng này rồi, phẫu thuật thẩm mỹ còn kịp sao!
Bên này anh ta hẹn thẩm mỹ viện, bên kia Giang Hồng cũng gọi điện thoại.

Điện thoại vừa bật, cô ta lập tức liền khóc lóc kể lể.

"Sư phụ, lần này ngài nhất định phải làm chủ cho đệ tử!"
"Đệ tử bị người ta đánh sắp hủy dung rồi, hơn nữa sau khi đệ tử nói tên ngài ra, đối phương chẳng những không dừng tay mà ngược lại còn xuống tay tàn nhẫn hơn nữa!"
"Hắn, hắn còn nói cái gì thiết quyền là cái thá gì, ở trước mặt hắn tất cả đều là phế quyền! Bốn ngày sau người đó còn muốn đến tham gia hôn lễ của đệ tử, tiếp tục nhục nhã đệ tử, kính xin sư phụ ngài! "
"Cái gì? Thật sự là ngài sẽ đến dự đám cưới của đệ tử chứ?"
"Được rồi! Cảm ơn sư phụ!"
! !
Sau khi rời khỏi quán cà phê, tâm trạng Liễu Băng Khanh vẫn rất tốt, còn chủ động lôi kéo Lương Siêu đi dạo phố cùng nhau.

"Sau này anh có thể lúc nào cũng ra mặt làm chỗ dựa cho em không?"
"Từ trước đến giờ Giang Hồng kia vẫn luôn là người có thù tất báo, đi tham gia hôn lễ của cô ta chẳng khác nào tự rước lấy phiền phức đâu?"
Lương Siêu cười nói: "Hôm nay đánh cô ta một trận chỉ là đòi lại một ít lãi suất thôi.

"
"Đi tham gia hôn lễ của đôi cẩu nam nữ kia, chẳng phải là vừa hay có thể đòi lại tiền gốc bọn họ nợ cô năm đó sao?"
"Yên tâm đi, đến lúc đó cứ để mọi chuyện diễn ra như hôm nay, cô chỉ cần đứng quan sát.

"
"Những thứ khác cứ để tôi tới sắp xếp.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.