Truyền Nhân Thiên Y

Chương 630



Chương 630

“Làm sao có thể lấy Lương thần y ra so sánh như vậy chứ? Một tên lang băm có tiếng mà không có miếng so sánh với một y thánh? Ông ta không xứng đâu!”

“Hai ông cháu các người mau cút đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa, dám nhận là hậu nhân Hoa Đà gì chứ, tôi thấy rõ ràng là các người bịa đặt ra để lừa gạt chúng tôi!”

“……”

Rất nhanh, hai ông cháu Hoa Văn Xương và Hoa Tử Húc đã bị mắng ngập đầu.

Hoa Văn Xương hoàn toàn không còn mặt mũi ở lại, vung mạnh ống tay áo phẫn nộ rời đi.

Mà khi Hoa Tử Húc cũng muốn rời đi, thì đột nhiên loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp ở trong đám người.

“Khuynh Thành?!”

Hoa Tử Húc kinh hô một tiếng vội vàng tiến tới, nhưng nghĩ đến hiện tại mình có thể có chút chật vật, nên vội vàng giải thích: “Vừa rồi là do tôi sơ suất một chút cho nên mới có thể để tên họ Lương kia chui vào chỗ trống.”

“Nếu để tôi ra tay thật, tôi…”

“Ha…”

Diệp Khuynh Thành cười lạnh một tiếng cắt đứt hắn ta, nói: “Giao ước trước của anh và Lương Siêu đặt ra là sinh tử đấu, nếu như lúc nãy thật sự nghiêm túc, động tay động chân thật, hiện tại anh đã là một cỗ thi thể.”

“Cho nên đúng ra anh nên cảm thấy biết ơn Lương Siêu, cảm ơn hắn không so đo với anh, tha cho anh một mạng.”

“Hắn tha cho tôi?”

Vẻ mặt Hoa Tử Húc không cam lòng, Diệp Khuynh Thành cũng lười để ý tới hắn ta xoay người rời đi, không thèm quay đầu lại nói: “Nhớ kỹ, sau này không cần dây dưa với tôi như vậy nữa.”

“Nhân phẩm của anh quá kém, ngay cả tư cách làm bạn bè bình thường của tôi cũng không có.”

Này!

Nghe xong, sắc mặt Hoa Tử Húc hoàn toàn âm trầm xuống.

“Đứng lại!”

Nhìn đối phương đã hoàn toàn chướng mắt mình, Hoa Tử Húc vẫn luôn biểu hiện rất nho nhã, bắt đầu trực tiếp trở mặt.

“Diệp Khuynh Thành, nếu không có ông nội tôi ủng hộ, cô sẽ bị vây trong vũng bùn của mấy phương thuốc mới kia mãi, không thể tự thoát ra đâu!”

“Không bao lâu nữa, cho dù là tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh to lớn như vậy cũng phải bị kéo xuống thôi! Bây giờ cô không còn cách nào khác ngoài việc làm người phụ nữ của tôi đâu!”

Diệp Khuynh Thành dừng bước: “Uy hiếp tôi? Lòi đuôi rồi sao?”

“Chị Ngọc, chị nói cho anh ta nghe đi.”

Một cô gái tóc ngắn đi theo bên cạnh Diệp Khuynh Thành gật gật đầu, nói: “Về chuyện mấy loại thuốc mới kia, sau này sẽ không cần ông cháu các người quan tâm nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.