Truyền Nhân Thiên Y

Chương 656



Chương 656

Nói xong, ông già đi chân trần kia liền sai người mang một cái ống nhổ ném xuống đất, cười nửa miệng nhìn cô gái: “Mời tiểu thư chịu khó chút, giải quyết vấn đề ngay tại đây đi?”

Cô gái vẻ mặt xấu hổ, nhưng bởi vì đối phương là cung phụng đứng đầu của Mộ gia, nên không dám mảy may tỏ ra thái độ bất kính, cô ta chỉ đành oán hận ngồi trở lại.

Cũng không biết qua bao lâu, một người mặc áo blouse trắng chạy tới, Mộ Vân Thao thấy thế hai mắt híp một cái, vội vã đứng lên gấp giọng hỏi: “Thế nào rồi?”

“Có kết quả gì chưa?”

“Có rồi.”

Người mặc áo blouse trắng gật đầu, Mộ Vân Thao lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ta lại bình tĩnh ngồi xuống, thản nhiên nói: “Bác sĩ Dương, vậy anh cứ trực tiếp nói xem là ai đi.”

Nói xong ông ta lập tức liếc mắt nhìn mọi người xung quanh có mặt ở đây một vòng và nói: “Bất kể ai được gọi tiếp theo đây, tôi hy vọng người đó sẽ biết thức thời chút và chủ động đi cùng bác sĩ Dương.”

“Nếu vậy đến lúc nằm xuống bổn gia chủ ta sẽ xử lý thỏa đáng hậu sự cho các người, nhưng đến lúc đó còn dám làm trò gì không phải thì, hừ, kẻ xui xẻo không phải chỉ có một mình người đó thôi đâu, mà tất cả các chi ngành của người đó đều sẽ bị liên lụy!”

Nghe xong điều này, tất cả mọi người bắt đầu run lên, trên trán đổ mồ hôi, nhìn chăm chú vào bác sĩ Dương.

“Haizz…” Bác sĩ Dương nhìn thấy cảnh này thì thầm thở dài, sau khi đọc báo cáo kiểm tra, nói: “Mộ Khuynh Tuyết là ai?? Bây giờ có thể theo tôi vào trong?”

Mộ Khuynh Tuyết ư?

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, nghi ngờ hỏi: “Con bé đó không phải đã bị trục xuất lâu rồi sao? Hình như lần trước còn bị Miller nhìn trúng nữa đó?”

“Đúng đấy, có điều tôi nghe nói rằng cuối cùng không biết vì sao mà đại sư Miller lại không giết cô ấy và cũng không hút máu luôn.”

“Vậy không phải là càng hay sao, vừa hay có thể dùng mạng quèn của cô ta để đổi lấy mạng sống của thiếu gia chúng ta.”

“…”

“Phủ…”

Mộ Vân Thao cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức hạ lệnh đem Mộ Khuynh Tuyết nhanh chóng đưa tới đây!

“Hồ đại sư, việc này liên quan đến tính mạng của con tôi, tuyệt không được có nửa điểm sai sót nào, nên làm phiền ngài đi một chuyến mang cô gái kia về được không?”

“Được.”

Hồ Thiên Trì mỉm cười gật đầu, vỗ bụng định rời đi, nhưng Miller có mặt ở đó ngay lập tức lao tới trước mặt ông ta rồi chặn lại, sau đó gương mặt căng lại hét lớn một tiếng:

“Khoan đã!”

Bây giờ Lương Siêu đã là chủ nhân của gã rồi, với quan hệ hiện giờ của Mộ Khuynh Tuyết với Lương Siêu thì chẳng khác gì chủ mẫu của mình.

Nhìn thấy chủ mẫu của mình sắp gặp nạn, làm sao gã có thể đứng yên được.

“Này… ”

“Mày chỉ là cái thằng tây ngoài cuộc thì xen vào chuyện này làm gì? Tránh ra!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.