Truyền Nhân Thiên Y

Chương 661



Chương 661

“Uống thuốc giảm đau gì chứ!”

Giả Nam vội vàng quát lớn một tiếng, nói: “Cô cũng là người làm thuốc, chẳng lẽ không biết tác dụng phụ của những viên giảm đau kia lớn đến mức nào sao? Sau này sẽ bị lệ thuộc vào thuốc!”

Nói xong, Giả Nam đảo mắt suy nghĩ một chút liền dìu Diệp Khuynh Thành đứng lên, đi ra ngoài văn phòng.

“Cô làm gì vậy?”

“Muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Còn có thể đi đâu nữa? Dẫn cô đi tìm Lương Siêu đó!”

“Bây giờ hắn đang ngồi ở Kim Ngọc Đường ở phố Trung Y, hiện tại hắn thân là Y thánh, không lẽ chút tật đau đầu này của cô cũng không trị được!”

“Không.”

Diệp Khuynh Thành bướng bỉnh lắc đầu, nói: “Tôi không muốn đi tìm hắn, cô, cô buông tôi ra. ”

Nhưng Giả Nam đã quyết tâm, mặc cho Diệp Khuynh Thành giãy dụa như thế nào, cuối cùng vẫn cố gắng kéo mạnh nhét cô vào trong xe.

Trong khi đó.

Trong một tòa biệt thự rộng lớn, vừa cổ kính lại không mất đi sự xa hoa, một người đẹp tuyệt mỹ mặc một bộ váy ngủ bằng lụa màu tím vừa thưởng thức bữa sáng phong phú, vừa nhìn Vương Mặc nghiêm túc đứng trước công chúng truyền thông, đọc một bức thư xin lỗi hơn vạn chữ.

Nhìn một lát sau, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấc lên, mỉm cười với người đàn ông trung niên áo xám đứng sau lưng mình.

“Chậc chậc…”

“Bác Tô, xem ra suy đoán lúc trước của tôi vẫn rất đáng tin cậy.”

“Giờ chỉ mới qua mấy ngày mà nhà họ Vương đã bại trận trước Lương Siêu rồi.”

“Vâng.”

Bác Tô cười gật gật đầu, sau đó nói: “Nhưng mà bởi vì vài thủ đoạn trước kia của Vương Tiểu Niên đã làm Lương Siêu trở thành kẻ thù của không ít người.”

“Tuy nói đoạn video này của Vương Mặc có thể tiêu trừ một ít oán khí của một vài quý công tử nhà giàu đối với Lương Siêu, nhưng theo tôi được biết, Lương Siêu đã kết một mối thù rất sâu với con trai của hai nhà Tả, Mộ.”

“Ồ?”

Người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc một chút, sau đó Bác Tô liền nói ra tin tức nhà họ Tả vừa mới mua lại mảnh đất cũ của nhà họ Lương trước kia, còn nhà họ Mộ thì đang âm mưu ra tay với người phụ nữ của Lương Siêu.

Nghe xong, người phụ nữ hơi ngẩn ra một chút, sau đó lại cười nhẹ một tiếng.

“Thú vị.”

“Tuy thực lực của hai nhà Tả, Mộ cũng không tốt lắm, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với nhà họ Vương, xem ra màn kịch hay này còn chưa thể kết thúc đâu.”

“Nhưng mà hai nhà này, hừ, chỉ sợ cũng sẽ phải thua thảm hại thôi.”

Lần này đến phiên Bác Tô kinh ngạc, nghi vấn nói: “Tiểu thư, lão mạn phép hỏi một câu, vì sao ngài lại có lòng tin với Lương Siêu kia như vậy?”

“Bởi vì…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.