Truyền Nhân Thiên Y

Chương 691



Chương 691

“Chủ thượng, hiện tại tôi có thể bắt đầu chưa?”

“Cậu hút xong mấy tên ma cà rồng này rồi tiêu hóa hết cần khoảng bao lâu?”

“Khoảng hai đến ba ngày, nếu như hết thảy trôi qua thuận lợi thì không đến hai ngày đã có thể hoàn thành!”

“Ừm, được.”

Lương Siêu gật gật đầu, nói: “Mau làm đi, kế tiếp tôi còn có nhiệm vụ cần cậu đi làm đấy.”

Được Lương Siêu cho phép, Miller vội vàng dập đầu vài cái rồi liên tục nói cảm ơn.

“Đa tạ chủ thượng đồng ý!”

“Chủ thượng có ân trọng như núi đối với thuộc hạ, đại ân này thuộc hạ sẽ vĩnh viễn không quên! Thuộc hạ chắc chắn sẽ dùng cả quãng đời còn lại để báo đáp!”

……

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Diệp Khuynh Thành đang ở văn phòng vừa ăn sáng vừa làm việc, chỉ chốc lát sau thư ký Tôn Ngọc của cô liền gõ cửa đi vào.

“Diệp đổng, Tiểu Tiêu đang chờ gặp ngoài cửa, ngài xem hiện tại ngài có thời gian không?”

Diệp Khuynh Thành ngẩn ra, thầm nghĩ hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?

Trước giờ Diệp Tiêu đến văn phòng của cô đều là xông thẳng vào, ngay cả cửa cũng không gõ một tiếng, hiếm có khó gặp lắm mới được một lần hôm nay.

“Để cho cậu ta vào đi.”

“Được.”

Rất nhanh, Diệp Tiêu đã đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là vẻ mặt tươi cười xin lỗi chuyện lúc trước va chạm với Diệp Khuynh Thành, sau đó lại bất ngờ quan tâm đến tình huống thân thể của Diệp Khuynh Thành.

“Chị, hôm qua chị lại ở văn phòng sao?”

“Em ở nhà chờ chị cả đêm cũng không thấy bóng dáng chị đâu cả, gọi điện thoại, nhắn tin cũng tắt máy, chị không thể tiếp tục làm việc liên tục ngày đêm như vậy đâu.”

“Đông y không phải đã nói sao, để thân thể quá tải trong thời gian dài, không phải là con đường lâu dài.”

Nghe Diệp Tiêu nhắc tới Đông y, trong đầu Diệp Khuynh Thành lập tức hiện ra hình ảnh một người, cười cười nói: “Yên tâm đi, hiện tại đã có một vị cao thủ Đông y đang điều trị thân thể cho chị rồi.”

“A, người chị nói là Lương Siêu đúng không?”

“Ừm.”

Diệp Khuynh Thành gật nhẹ đầu, còn đặc biệt đưa mắt nhìn Diệp Tiêu một cái, thấy cậu ta không bất mãn gì, ngược lại còn nói sau này có cơ hội sẽ tự mình đi cảm ơn Lương Siêu.

“Tiểu Tiêu, hôm nay em làm sao vậy? Thật kỳ lạ.”

“Có sao? Em đâu có chuyện gì.”

Diệp Tiêu gãi đầu cười cười, nói: “Có lẽ là do lớn rồi, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn.”

“Ồ?”

Diệp Khuynh Thành nhướng mày kinh ngạc, sau đó lại vui mừng cười: “Không sai, thấy em có thể hiểu chuyện như vậy chị cũng rất vui vẻ, sau này giao lại Dược phẩm Nhuận Tinh cho em cũng yên tâm hơn.”

Hai chị em lại vui vẻ trò chuyện một lát, Diệp Tiêu đột nhiên nói: “Chị, ngày mai chị rảnh không, cùng em đi sở thú chơi nửa ngày được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.