Truyền Nhân Thiên Y

Chương 825



Chương 825

“Cút!”

Lương Siêu lại quát to một tiếng, mà lần này là dùng Huyền khí để phát âm, chấn động đến Phương Lệ trực tiếp hộc máu bay ngược ra khỏi biệt thự!

” Lương, Lương Siêu! Mày thật không biết điều! Lần này từ chối tao thì sẽ có lúc mày hối hận! Tao đảm bảo!”

Sau một hồi tức giận mắng chửi, hắn ta phát hiện đối phương căn bản không quan tâm, cuối và cũng không tự chuốc nhục nhã nữa, Phương Lệ lau khô vết máu trên khóe miệng rồi xoay người rời đi.

Còn chưa đi được hai bước thì bước chân đột nhiên dừng lại, cảm thấy hạt châu lúc trước hắn ta tiện tay cất trong túi bỗng bắt đầu rung động kịch liệt.

Còn không có kịp phản ứng, hạt châu kia đã bay ra từ trong túi hắn ta, cuối và rơi xuống bên cạnh Lương Nghiên đang loay hoay chơi hoa cỏ ngoài sân…

“Ong ong… ong!”

Một tiếng vù vù chói tai đột nhiên vang lên, hạt châu mà Vạn Khôi giao cho bộc phát ra một tia sáng đỏ sáng loá…

“Màu đỏ!”

Phương Lệ lập tức trừng lớn mắt mà nhìn hạt châu kia, lại nhìn về phía Lương Nghiên lộ ra vẻ mặt mờ mịt, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên một nụ cười âm hiểm.

Trước đó bởi vì hắn ta bị Vạn Khôi từ chối giúp ra tay đối phó Lương Siêu, bất đắc dĩ nên mới nuôi ý định giảng hoà với Lương Siêu, lui bước để hắn nuốt mất Diệp gia.

Nhưng bây giờ, em gái của Lương Siêu lại là người có thể khiến châu đen biến đỏ! Nói cách khác, máu của con bé có thể giúp Vạn Khôi trừ bỏ vu thuật trong cơ thể!

Điều này khiến hắn lập tức có cảm giác thoải mái như lật ngược ván cờ!

Nếu có thể lợi dụng điểm này, muốn gây nên thù hận giữa Vạn Khôi và Lương Siêu, thậm chí là nợ máu cũng là chuyện dễ dàng!

“Hạt châu này… Là cái gì? Sao còn có thể đổi màu? Thật thần kỳ …”

Lương Nghiên trừng lớn đôi mắt tò mò nhìn hạt châu trên mặt đất, Phương Lệ vội vàng đi qua nhặt nó lên, sờ nhẹ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, cười cười khó hiểu rồi quay người rời đi.

Mà vừa ra khỏi khu biệt thự, hắn ta đã thấy một con siêu xe màu vàng chạy đang chạy vào, liếc nhìn bảng số xe thì không khỏi sững sờ.

Đây không phải xe của thằng nhãi Diệp Tiêu kia sao?

“Anh Phương Lệ? Sao anh lại ở chỗ này?”

.

Diệp Tiêu quay cửa sổ xe xuống thò đầu ra, Phương Lệ cũng nghi ngờ hỏi: “Không thành thật ở nhà, cậu tới đây làm gì? Chuyện trước đó tôi bảo cậu suy nghĩ đã nghĩ thế nào rồi?”

Nhắc đến chuyện này, Diệp Tiêu lập tức suy sụp.

“Em nghĩ kỹ rồi, hôm nay cũng là đến tìm Lương Siêu, nói cho hắn biết em đồng ý chuyện giữa hắn và chị của em, cũng đồng ý đưa một nửa gia sản Diệp gia làm của hồi môn cho bọn họ. Nếu vậy thì chắc họ sẽ không có ý giết em nữa đúng không?”

Phương Lệ: “…”

“Cái thứ nhát gan này!” Hắn ta thầm mắng một tiếng, lập tức lại thở dài rồi gật gù mà nói: “Vậy cậu không cần đi vào nữa, không nói dối cậu làm gì, hôm nay tôi đến cũng là vì chuyện này. Dù sao tôi cũng nhìn cậu lớn lên, đã sớm coi cậu như em trai ruột thịt, cũng không thể nhìn cậu bị hại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.