Truyền Nhân Thiên Y

Chương 861



Chương 861

Sau một tiếng quát chói tai, Mông Hoằng bỗng phát lực, Lương Siêu nhíu mày lại, viên Kim Đan có khắc phù triện mới hình thành trong đan điền lập tức phát tán ra từng ánh vàng mờ mịt!

Sức mạnh trong lòng bàn tay càng tăng lên, qua qua mười mấy giây, Mông Hoằng cảm giác quả đấm của mình truyền đến từng cơn đau nhức!

Còn đến không kịp kinh hãi thì Lương Siêu đã quát khẽ một tiếng, toàn thân bỗng lóe lên tia sáng, sức mạnh như dời non lấp bể đột nhiên bộc phát!

Hắn trực tiếp nhấc Mông Hoằng lên, sau đó quăng ông ta bay văng ra cổng hội trường cách đó hơn trăm mét.

“Oanh!” Cánh cửa lập tức bị đập tan nát, đám người ở đây lập tức xôn xao.

Mông Hoằng chật vật bò dậy, lau máu tươi trên khóe miệng, phẫn uất chỉ vào Lương Siêu trên đài mà nổi giận mắng: “Oắt con! Đơn thuần so lực mà cậu lại đột nhiên thi triển bí thuật luyện thể! Cậu, con mẹ nó người trẻ tuổi không nói võ đức!”

Đám người nghe vậy lại sững sờ, sau đó một loạt tiếng hừ liên tiếp vang lên, không ít người làm mặt quỷ với Mông Hoằng.

“Mẹ nó lão già này không biết xấu hổ!”

“Đúng đấy, rõ ràng vừa rồi là ông ta không chào lấy một tiếng đã lao lên làm khó dễ, rõ ràng là đánh lén!”

“Vậy cũng thôi đi, cuối cùng không làm gì được người ta còn mắng là không nói võ đức, tôi khinh! Thật sự chưa thấy ai có chơi không có chịu như vậy.”

“…”

Lão già năm mươi mấy gần sáu mươi như Mông Hoằng lại bị đám người chỉ vào mũi mắng như vậy, mặt mo lập tức đỏ bừng, không còn chút mặt mũi gì!

Ông ta cúi gầm đầu xuống đầu, không tiếp tục nán lại mà muốn dẫn Mạc Tiểu Hàm mau chóng rời đi, nhưng nhìn quét qua toàn trường lại ngạc nhiên phát hiện không thấy bóng dáng Mạc Tiểu Hàm đâu cả?

Vừa rồi cái tên này nhìn thấy Lương Siêu cũng là người luyện võ, hơn nữa Mông Hoằng còn không phải đối thủ của hắn thì sợ tiếp tục mất mặt lần nữa nên đã sớm chuồn mất…

Cùng lúc đó, Mạc Tiểu Hàm vừa thoát khỏi hội trường đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chuẩn bị đi vào khu nghỉ ngơi vắng người trong một tòa cao ốc để nghỉ tạm, uống chút nước, chờ tan cuộc không còn ai thì rời đi.

Nhưng vừa vào khu nghỉ ngơi đã thấy Thượng Quan Nguyệt bị trói gô ném trên ghế sa lon, miệng cũng bị nhét giấy.

Mà Thượng Quan Nguyệt thấy anh ta đi vào liền bắt đầu lắc đầu cầu cứu.

Cmn?

Chuyện tốt như vậy cũng để mình gặp được?

Mạc Tiểu Hàm lập tức hưng phấn, một bụng uất ức vừa rồi còn chưa có chỗ trút, mà hiện giờ Thượng Quan Nguyệt đã chướng mắt anh ta, nếu coi cô như chỗ trút giận thì chẳng phải quá tốt?

Lương Siêu làm nhục mình như vậy, mình ngủ con đàn bà của hắn một lần cũng không quá đáng.

Trong lòng nghĩ như vậy, anh ta cười âm hiểm rồi đi tới, vừa đi còn vừa ra vẻ thâm tình mà nói: “Nguyệt Nguyệt, em biết anh yêu em nhiều lắm không? Trên thế giới này, anh là người yêu em nhất! Nhưng vì sao em chết sống cũng không chịu chấp nhận anh? Từ chối anh thì thôi, nhưng vì sao lại chịu thằng cặn bã Lương Siêu kia! Họ Lương đó có tài đức gì mà làm mấy cô gái cực phẩm tụi em cùng hầu hạ một mình hắn! Em nói xem em có hạ tiện không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.