Truyền Nhân Thiên Y

Chương 863



Chương 863

“Thượng Quan Nguyệt bị bắt cóc rồi!”

Trên sân khấu.

Sau khi nghe xong, Lương Siêu kinh ngạc. Hắn lập tức nhảy xuống bên cạnh Từ Giang, ánh mắt sắc bén như chim ưng, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Rốt cuộc là ai làm?”

Từ Giang nói: “Vừa rồi khi tôi đi vệ sinh, vừa đi ra thì thấy Thượng Quan Nguyệt bị mấy tên nước ngoài mặc đồ rằn ri bắt cóc! Tôi muốn cứu cô ấy nhưng lại bị một tên khác đánh ngất.”

“Tôi, tôi tỉnh lại liền chạy về báo cáo ngay.”

“Người nước ngoài ư?”

Lương Siêu nhướng mày, hắn còn tưởng rằng đó là ninja của Vương quốc Sakura nhưng không ngờ lần này lại là lính đánh thuê!

“Mọi người hãy ở yên đây, tôi sẽ đi cứu người.”

Sau khi nói xong, Lương Siêu vội vàng rời đi.

Hắn đã nói rõ cụ thể mọi chuyện với Vương Mặc, tổng giám đốc của truyền thông Thiên Ngu rằng an ninh của buổi hòa nhạc cần được nâng lên mức cao nhất.

Vì thế, không chỉ có hàng trăm vệ sĩ bảo vệ ở lối ra vào mà ngay cả những người đạt cảnh giới Thiên Tượng của Vương gia cũng chia ra và canh gác khắp nơi.

Ngay cả khi những tên lính đánh thuê đó có cách để lẻn vào thì cũng không thể nghênh ngang đi ra được. Vì thế, chắc hẳn nhóm người này vẫn còn ẩn nấp ở đâu đó quanh đây để chờ đợi sự trợ giúp.

Sau khi kiểm tra video, Lương Siêu lập tức khóa mục tiêu tại một tòa nhà công ty giải trí đã bị bỏ hoang.

Nhưng sau khi nhìn kỹ lại, hắn hơi bất ngờ…

Chỉ thấy trước cửa tòa nhà, cùng với hơn mười cửa sổ hình quạt, mỗi chỗ đều có hai người đứng, mỗi người vác trên vai một đại pháo bằng đồng lớn cỡ thùng nước, bên cạnh còn chất từng đống lớn đạn pháo……

Cái khí thế kia quả thực có chút hung tàn.

Lương Siêu dừng bước, từ khi hắn tập võ đến nay chưa bao giờ giao thủ với đạn pháo nặng cân, trong lòng thực sự có chút không chắc.

Nếu không cẩn thận bị mấy món này bắn trúng, cho dù không chết ngay, chỉ sợ thân thể cũng không thể tránh khỏi bị thương được?

Đứt cái tay gãy cái chân còn đỡ, lỡ như tổn hại tới bộ phận quan trọng, ảnh hưởng tới chuyện nối dõi tông đường sau này, tới lúc đó khổ không kể hết còn mang danh bất hiếu lên người đó…!

Mà ngay lúc hắn đang suy tính, Mông Hoằng vốn đã rời sân đột nhiên vội vã chạy tới.

Lương Siêu nhìn thấy thì có chút sững sờ, hắn không tin lão già này sẽ có lòng tốt giúp mình cứu người, nghi ngờ hỏi: “Ông tới đây làm gì?”

Sắc mặt Mộng Hoằng rất khó coi, trừng Lương Siêu một cái, nói: “Lúc tôi rời đi phát hiện xe của tiểu thiếu gia nhà tôi vẫn còn đây, biết cậu ấy chưa chạy nên tôi đã gọi cho cậu ấy, nhưng mà người nhấc máy lại là một tên ngoại quốc!”

“Tên ngoại quốc kia nói tiểu thiếu gia nhà tôi đang ở trên tay hắn ta, sau đó còn đùa sẽ phế bỏ đồ dùng để nối dõi tông đường của tiểu thiếu gia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.